XtGem Forum catalog
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324385

Bình chọn: 8.5.00/10/438 lượt.

, thấy chiếc chiếu màu vàng hươm bao bọc

thân thể Kim Cúc. H người đàn ông bao bọc thân thể cô bằng những sợi

thừng mới tinh, họ dùng chân xiết thừng cho chặt. Anh nghe thấy tiếng

chiếu gãy, nhìn thấy bàn chân lực điền đạp lên cái bụng vổng cao của Kim Cúc.

Anh buông thanh đao, quì cả h gối ho như xé

vải, một bụm máu bắn ra ngực áo. Lũ vẹt đậu trên ngọn đay kinh hoảng bay lên. Chúng bay rất nhanh một đoạn rồi sà xuống thấp, lướt bụng trên

những ngọn đay như chim én lướt trên mặt nước mùa xuân. Phóng viên chớp

lấy những cảnh đó, cô gái mặt bự phấn chỉnh giúp anh phóng viên chỗ gấp

nếp ở cạp quần. Lũ quẹt bay như con thoi, vẽ một họa đồ đẹp mắt trước

mặt anh và Kim Cúc.

H tay duỗi song song, anh giơ lên. Cà lăm thay chiếc còng cũ đã hư bằng chiếc còng mới vàng chóe.

- Thằng… thằng… thằng ôn dịch, còn… còn chạy nữa thôi! – Cà lăm nói – Tránh được mùng một, làm sao tránh được ngày rằm! Dù tội phanh thây

Cũng phải lôi Huyện trưởng Bí thư xuống ngựa!

Quần chúng làm reo phạm quốc pháp

Họ dung túng tay chân bốc lột dân

Họ phạm quốc pháp hay không?

- Khấu mù hát trước phòng thẩm vấn Công an Cục. Trích đoạn.

Cao Dương đánh xe lừa chất đầy ngồng tỏi chở

lên huyện dưới trời đầy sao. Chiếc xe quá cũ, khung rệu rã kêu cót két,

gặp đoạn đường xấu, kêu càng dữ, anh lo nó có thể bung ra bất cứ lúc

nào. Qua chiếc cầu đá nhỏ trên sông Sa, anh ghì chặt chiếc vai xe trên

cổ lừa, giúp nó bằng cách dùng mông ghìm bớt sức đùn theo quán tính của

chiếc xe trở nặng. Con lừa chỉ to bằng con sơn dương mẹ, cho một bạt tai là quị. Những phiến đá hình chữ nhật trên cầu không phẳng, bánh xe xiên xẹo, kêu lọc cọc. Dười cầu, nước vũng phản chiếu ánh sáng xanh lạnh

lẽo. Lúc lên dốc, anh ngoắc thừng vào vai, kéo giúp con lừa. Hết dốc là

con đường nhựa chạy thẳng chạy thẳng đến huyện lỵ, mặt đường bằng phẳng, mưa gió không trở ngại. Đây là con đường làm sau Hội nghị TƯ III . Anh

nhớ khi đó anh ca cẩm: “Bao nhiêu là tiền, cả đời mình lên huyện ủy được mấy bận?” Giờ thì anh biết mình sai, nông dân tầm nhìn hạn hẹp, tham

con săn sắt, bỏ con cá sộp! Chính phủ sáng suốt, nghe lời chính phủ

không bao giờ sai. Gặp ai anh cũng nói câu ấy.

Lên tới đường nhựa, anh nghe thấy phía trước

khoảng hai ba chục mét có tiếng xe cót két và tiếng ho của ông già. Đêm

khuya thanh vắng, tiếng hát bay lượn trên cánh đồng mênh mông, Cao Dương nhận ra đó là tiếng của chú Tư Phương. Chú Tư Phương hồi trẻ rất tài

hoa, từng tham gia gánh hát “Con dê trắng”, nghe nói còn gây ra một vụ

trọng án phong tình.

Chị Hai trang điểm sao mà đẹp ~ Nhí nha nhí

nhảnh nhập động phòng ~ Kim vàng đâm thủng đài sen thắm ~Ngọc dịch quỳnh tương chảy khắp giường!

Ôi ông già! Cao Dương rủa thầm, thúc lừa tiến

lên, đêm dài thăm thẳm, đường dài mênh mông, anh muốn có bạn đồng hành.

Nhìn bóng dáng chiếc xe đồ sộ, anh lớn tiếng hỏi: “Chú Tư đấy phải

không?”

Chú Tư im lặng. Tiếng cuốc kêu ra rả

trong những bụi cây rậm rạp hai bên đường, vó lừa gõ trên đường gấp gáp, ròn rã, mùi tỏi lặng lẽ tỏa ra xung quanh, mặt trăng nhô lên từ phía

sau ngọn cây, ánh trăng nhợn nhạt trên đường nhựa. Anh tràn trề hi vọng.

Xe anh bám chặt xe đuôi trước, anh lại hỏi: “Chú tư đấy à?”

Chú Tư bằng một giọng trầm.

- Hát đi, chú Tư!

Chú Tư thở dài, nói: “Hát với hổng gì? Muốn khóc mà không khóc được đây này!”

- Con dậy đã sớm không ngờ vẫn sau chú, chú Tư!

- Còn có người sớm hơn, anh có nhìn thấy phân trên đường không?

- Chú Tư hôm qua chú chưa bán à?

- Thế anh bán rồi à?

- Hôm qua con không đi. Vợ con nằm ổ, đêm kia lục sục suốt đêm, một mình con bận tối mắt tối mũi.

- Trai hay gái?

- Thằng cu! – Cao Dương không giấu nổi vui

sướng. Anh chợt hiểu vì sao anh vui. Vợ đẻ con trai, tỏi được mùa, Cao

Dương mày đến lúc hên rồi! Anh nghĩ đến vị trí mộ mẹ anh, chỗ ấy đất

kết, được phong thủy! Năm xưa mình nhẫn nhục, không khai mẹ chôn ở đây,

quả có giá!

Chú Tư ngồi trên càng xe, châm thuốc hút, lửa

lóe lên một thoáng soi tỏ mặt chú rồi trở về mặt sẫm, mùi thuốc khét lẹt trong không khí tươi mát của trời đêm.

Cao Dương đoán vì sao chú Tư buồn, dịch vào địa vị chú, anh cũng buồn. Anh nói: “Chú ơi, con người ta có số cả, tiền

tài ư, hôn nhân ư, có số tất, buồn cũng chẳng ít gì.” Anh khuyên chú Tư, vì trong lòng anh đang thoải mái, anh biết, không phải vì chú Tư đang

mắc chuyện mà khuyên, mà đơn giản vì anh đang bằng lòng về gia cảnh

mình, anh cũng mong hai người con trai chú Tư sớm yên bề gia thất, người nghèo hay lo mà lại! Anh nói: “Dân làm ruộng mình không nên so đo với

người khá giả, người so với người thì chết, hàng so với hàng thì vứt,

chúng ta chỉ nên so với ăn mày, tuy nghèo nhưng chúng ta không đến nỗi

ăn bữa hôm không bữa mai, mặc rách còn hơn cởi truồng. Cuộc sống có điều gì không vui, sức khoẻ còn tốt, thì dù thọt chân khoèo tay một tí cũng

còn hơn hủi cùn hủi cụt, phải không chú Tư?”

Chú Tư ờ một tiếng, rít tẩu xèo xèo, ánh trăng

bàn bạc soi trên càng xe, trên sừng trâu, trên tai lừa, trên đốm lửa

sáng, trên tấm ni lông phủ trên tỏi.

Sau khi mẹ chết,