
không chuyện ngẫu nữa.
Khi vừng hồng vừa nhô lên, xe của họ đã tới gần đường sắt. Lúc này, đã có mấy chục máy kéo đến trước họ, toàn là xe kéo tỏi.
Họ bị một chiếc sào bằng gỗ sơn hai màu đen trắng chặn lại mạn bắc đường sắt. Xếp hàng rồng rắn sau xe bọn
họ là những xe trâu, xe lừa, xe ngựa, xe ba gác, xe đẩy tay, máy kéo, ô
tô, tỏi của bốn xã đều chuyển về huyện, quang cảnh rõ là được mùa. Mặt
trời nhô lên nửa mặt, đỏ đến nỗi có quầng khí đen quẩn quanh, lên đến
nửa con sào, ánh nắng trùm lên đám mây trắng hình cái lọng, nửa dưới đám mây nhuộm màu đỏ nhạt. Bốn thanh ray nằm theo hướng đông tây, một đoàn
tàu sơn xanh phụt khói trắng, tiếng còi rung chuyển mặt đất, từ hướng
tây chạy tới, từng toa xe lướt qua, cửa sổ thấp thoáng những khuôn mặt
béo tròn của những con người thượng đẳng.
Một người đàn ông đứng tuổi cầm lá
cờ nhỏ hai màu xanh đỏ đứng trước thanh chắn. Anh ta cũng có khuôn mặt
béo bự. Những người thượng đẳng ăn cơm đường sắt đều béo tốt như vậy
sao? Cao Dương nghĩ thầm. Tàu hỏa chạy qua, mặt đất run rẩy. Còi tàu xé
màng nhĩ, con lừa sợ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Cao Dương bỏ tay bịt mắt lừa, anh trông thấy nhân viên đường sắt quay tay gạt nâng thanh chắn
lên. Thanh chắn chưa yên vị, xe cộ đã tranh thủ ào ạt tiếng qua, đường
hẹp, chỉ chạy song song được hai xe. Cao Dương giương mắt nhìn những xe
đẩy, xe đạp lách qua bên cạnh xe anh và xe chú Tư. Qua đường sắt là một
con dốc lớn, đường dốc đang sửa, đá hộc đá răm lởm chởm, đất thó và cát
vàng từng đống. Xe lắc dữ dội khi lên dốc, tất cả những người đánh xe
đều nhảy xuống ghìm chặt dây cương khống chế xe.
Chú Tư vẫn dẫn đầu. Cao Dương trông thấy người
ông bốc hơi, mặt đem như trôn chảo, tay trái giữ thừng, tay phải cầm
roi, miệng sùy sùy, ông vung roi nhưng không vụt. Con nghé hoa dướn cổ,
miệng sùi bọt, thở phì phò. Có lẽ rất đau vì vấp phải đá hộc, con trâu
vổng lưng hằn rõ xương sống như con rắn.
Lúc này, một mặt trời đỏ, hai đám mây hồng rách bươm, là cảnh sắc trên trời; một con đường lởm chởm, hàng vạn xe chở
tỏi là quang cảnh mặt đất. Cao Dương chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng
lớn lao như thế, anh hơi ngợp. Anh không dám nhìn hai bên, mắt như bắt
vít vào chỗ lồi sau gáy ông Tư. Con lừa đi như múa, một hòn đá nhọn đâm
bị thương chân trước nó, chỗ lõm giữa móng guốc và móng phụ, máu rỏ giọt trên những tảng đá. Càng xe lắc con lừa lúc dạt sang trái, lúc dạt sang phải. Cao Dương thương con lừa nhưng anh không giúp được gì, trái lại,
giục nó đi một cách tàn nhẫn. Xe sau cắn đuôi xe trước, xe trước cắn
đuôi xe trước nữa, không một ai dám trùng trình, chỉ sợ những tay rắn
mặt, chen ngang.
Anh nghe thấy bên trái có tiếng nổ như lựu đạn, cả người lẫn lừa đều giật mình. Ngoảnh sang, một xe đẩy nổ lốp, săm đỏ
lồi ra lốp đen. Kéo xe là hai cô gái, một lớn tuổi, một trẻ. Cô lớn đầu
tròn xoay, mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây. Cô trẻ da trắng nõn, mặt trái
xoan, chỉ tiếc hỏng một mắt. Cao Dương thở dài: Đúng như Khấu mù đã nói: Điêu Thuyền là tuyệt sắc giai nhân mà trên mặt lại có bảy nốp ruồi, vậy đấy, chẳng ai mười phân vẹn mười cả! Hai cô gái chẳng biết làm thế nào
với cái lốp thủng, phía sau giục giã, chửi bới. Hai cô đành đẩy xe ra
bãi bùn phía ven đường. Các xe phía sau lập tức lấp chỗ trống.
Lại thêm mấy lốp xe nổ liên tiếp, trong đó, có
một tiếng đinh tai nhức óc. Đó là chiếc máy kéo năm mươi sức ngựa nổ lốp sau, vành xẹp sát mặt đất, xe nghiêng về một bên. Mấy người ăn mặt có
vẻ cán bộ đứng bần thần trước lốp xe vỡ, lái xe – một thanh niên mặt đầy dầu mỡ, vặn vẹo hai bàn tay hộ pháp, lớn tiếng đ. mẹ Cục Quản lí giao
thông.
Lên hết dốc dài, lại xuống dốc dài. Xuống dốc
cũng vẫn đường như thế, đá hộc lởm chởm, tiếng lốp nổ râm ran, giao
thông ách tắc. Cao Dương thầm khấn, lại trời cho xe anh đừng nổ lốp.
Hết dốc là con đường trải nhựa chạy theo hướng
đông tây, ngã tư không có đèn xanh đỏ, một đám mặc thường phục màu xám,
đội mũ lưỡi trai, đứng ở đó. Đoạn đường phía tây có xe chở tỏi, các xe
chở tỏi từ đường phía nam cũng rùng rùng kéo lên. Hỏi ông Tư, anh mới
biết huyện đã lắp đặt một kho lạnh ở phía đông, thảo nào các xe đều quay về hết phía đông sau khi chạy lên đường nhựa.
Sau khi lách lên con đường nhựa theo hướng đông tây đi khoảng vài trăm mét thì bị kẹt cứng, không nhích lên được. Lúc
này, những người mặt đồng phục xám, cắp cặp đen đi tới trước mặt. Căn cứ vào phù hiệu trước ngực, anh biết đó là nhân viên trạm quản lí giao
thông.
Theo kinh nghiệm xưa cũ, đối thủ của quản lí
giao thông là xe cơ giới, vì vậy khi một nhân viên quản lí giao thông
trẻ cắp cặp đen đứng trước mặt, anh vẫn tưởng mình là người ngoài cuộc,
lại còn nở một cười ngây ngô với anh ta.
Nhân viên thu phí dùng bút bi viết biên lai đưa cho anh: “Nộp một đồng!”
Anh tròn mắt, hồi lâu không hiểu ra sao. Anh ta giơ biên lai lên vẫy vẫy: “Nộp một đồng!”
- Tiền gì? – Cao Dương hỏi.
- Phí quản lí giao thông – Anh nhân viên nói.
- Xe tui là xe lừa – Anh nói.
- Xe đẩy tay cũng phải nộp.
Anh nói: “Đồng chí, tui không có tiền, v