
màn thầu nữa, nhưng cũng không thể gọi nó là cái gì? Lão khóc, lão lẩm bẩm, đột
nhiên lão nổi khùng, lão rứt một mẩu đưa vào miệng, rồi lão hỉ mũi –
nước mũi xanh lét – vào cái bánh. Lão còn ném cái bánh vào giữa bãi nước đái của Cao Dương trên nền nhà.
- Các người ăn đi! Các người ăn đi! – Lão phạm già gào lên.
- Phạm đứng tuổi cười nhạt: “Thằng khốn giở trò này kia à! – Hắn bước tới chỗ phạm già, giơ bàn tay như chiếc kìm sắt
nắm gáy lão, dằn giọng nói – Hoặc là mày ăn hết cái bánh này, hoặc là
đầu mày giúi trong thùng phân!”
Lão phạm già nghẹ thở, mắt trắng dã.
- Nói mau, chọn kiểu nào?
Lão phạm già lắp bắp: “Ăn... ăn bánh!...”
Phạm đứng uổi buông lão phạm già, hung hãn bảo
Cao Dương: “Còn thằng này, trông bộ dạng mày không phải là đối thủ của
ta. Trong buồng giam này, mày phải vâng lời ta! Vậy a bảo mày phải uống
hết nước đái dưới đất!”
- Lại đây, đố đứa nào đái được vào miệng mình! – Mùa hè năm 1960, tại trường tiểu học thôn Cao Đồn thuộc công xã Mộc
Câu, học sinh lớp sáu Vương Thái đề nghị trong nhà xí. Vương thái xuất
thân bần nông, bố là đội trưởng đội sản xuất thôn Cao Đồn.
Đúng lúc nghỉ giữa giờ – Mỗi lần nghỉ giữa giờ, nam nữ sinh ùa ra như đàn ong, mới ra khỏi lớp thì thành một đoàn, đến
sân vận động thì ách làm hai, phía đông là nhóm con trai, phía tây là
nhóm con gái. Sân vận động mọc đầy cỏ dại, khung bóng rổ bằng gỗ mọc đầy mộc nhĩ, miệng rổ bằng sắt đầy gỉ. Phía đông sân vận động có một cọc gỗ buộc con sơn dương trắng râu bạc. Con sơn dương giương cặp mắt xanh
biếc nhìn đám trẻ gầy như những con khỉ.
Nhà xí ở phía nam sân vận động, gồm hai gian
lớn, lộ thiên, bên đông là nhà xí nam, bên tây là nàh xí nữ, chính giữa
là một bức tường xây bằng gạch vỡ. Tường không cao. CaoDương còn nhớ,
chỉ cao hơn anh một chút. Vương thái lớn tuổi nhất lớp, cũng cao nhất
lớp, bức tường ngăn cao bằng Vương hái. Nó kê hai hòn gạch dưới chân là
thấy hết ình hình phía bên kia.
Cao Dưong nhớ Vương Thái kê ba hòn
gạch để nhìn trộm bọn nữ sinh bên kia. Anh còn nhớ bên nhà xí nam có một hố vuông to tướng, học sinh đứng bốn bên đái vào hố. Cao Dương nhớ là
xung quanh hố tiểu đất rất rộng, bọn học sinh gọi chỗ này là “chuồng”,
đất nhẵn thín do chân dẫm lên, phía ngoài rìa mọc đầy cỏ dại, thuỷ tiên, cây cứt lợn hoa vàng.
- Này, tất cả đừng đái vội, nhịn hẵng, để xem
đứa nào đái được vào miệng mình! – Vương Thái đề nghị. Các học sinh lớp
Mộ, Hai, Ba, Bốn, Năm không chen vào được giữa chuồng, ngoảnh ra đái
ngoài chuồng, nước đái tưới rào rào lên đám cỏ.
- Đứa nào đái trước? – Vương Thái hỏi – Cao Dương, cậu thử trước đi.
Cao Dương cùng đội sản xuất với Vương Thái. Bố
Vương Thái là đội trưởng đội sản xuất, bố Cao Dương là thành phần địa
chủ, bị bần nông và trung nông lớp dưới quản chế bằng lao động tại Đội.
Cao Dương hăng hái nói: “Để tớ thử xem!”
Anh nhớ cách đây hai mươi bảy năm, anh đã uống nước đái của mình như hế nào.
Năm ấy, mình mới mười ba tuổi, dù thiếu ăn
thiếu mặc, nhưng gia đình vẫn cố dành dụm cho mình đi học đến lớp Sáu
tiểu học. Bố là địa chủ, mẹ là vợ địa chủ, hoàn cảnh xuất thân như thế
dù tài năng quán thế cũng không được trọng dụng. Lối thoát của mình chỉ
có một: Quay về sản xuất ở Đội Hai, chịu sự lãnh đạo của bố Vương Thái.
Mình đoan chắc không đỗ vào trung học, dù tất cả các môn đều đạt một
trăm điểm cũng không được lên, huống hồ không phải bài nào cũng một trăm điểm. Vương Thái bảo mình uống nước tiểu của mình, mình rất thích, lúc
bấy giờ, có người chú ý đến mình là mình thích, bất kể chú ý kiểu gì.
Mình bảo, để mình thử xem. Mình nghĩ, mình có
thể uống được nước đái của mình. Mình chĩa chim cứng ngắc lên trời rồi
giặn mạnh, cộ nước bằng vàng vọt lên theo phương thẳng đứng cao quá đầu
mình, mình chớp thời cơ vươn cổ ra, dùng miệng hứng một ngụm to, nuốt
ực, lại uống một ngụm to nữa. Vương Thái cười khàkhà, hỏi: “Thế nào,
người anh em! Mùi vị nó thế nào?”
Mình nhớ lại mùi vị của nước đái, nói phịa: “Như nước trà.”
- Ai nữa có thể uống?
Đám học sinh đều nói chịu.
Trên sân vận động, các học sinh lớp dưới kháo nhau: Mau đến xem các anh lớp Sáu thi uống nước đái.
Vương Thái bảo một học sinh: “Lý huyên rụ, đi nhòm bọn nữ đi.”
Vương Thái hỏi nhỏ, vẻ bí mật: “Có biết bọn con gái đái như thế nào không?”
Bọn học sinh nói không biết.
Vương Thái ngồi giạng háng, miệng xoè xoè, nói: “Như thế.”
Bọn con trai ré lên.
Vương hái xếp bọn con trai đứng mép chuồng, mặt quay về hướng tây, hắn nói: “Bây giờ chúng mình thi đái thật cao, đứa
nào đái cao nhất, ông Hai có thưởng”.
Mười mấy đứa đứng hàng ngang, Vương Thái đứng
đầu hàng, ra sức mà giặn, mười mấy cột nước, trắng co, vàng có, trong
có, đục có, vọt lên cao, có đứa cao đến tường ngăn, chỉ hai đứa đái vọt
qua tường san bên kia, trong đó có Vương Thái, mình thấy rất rõ.
Bên nhà xí nữ hét ầm lên, sau đó là chửi rủa.
Mình không ngờ Vương hái lại đổ cái tội đó lên đầu mình.
Thầy hiệu trưởng lôi mình lên văn phòng, đánh
mình một bạ tai thậ mạnh trước mặt các thầy cô giáo. Thầy nói: “Đúng là
bố anh