Disneyland 1972 Love the old s
Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322774

Bình chọn: 7.00/10/277 lượt.

ời đàn ông lùn, cô gái nhỏ trước mặt có vóc

dáng mình dây, trắng nõn, nhẹ nhàng thanh thản, càng giống như là một

học sinh trung học, nói không chừng còn chưa đến hai mươi tuổi. Nguỵ

Tông Thao thế mà lại phí sức với một đứa bé con này, có lẽ là mấy ngày

nay quá buồn chán.

Nghĩ thế, Trang Hữu Bách nói: “Vào đi!” Không đợi Dư Y đáp lại, anh ta đã xoay người đi vào trong nhà.

Dư Y gọi anh ta hai

tiếng, đi cũng không được mà ở cũng không xong, ngửa đầu liếc mắt nhìn

toà nhà, cô nhíu mày, nén giận đi vào theo.

Kiến trúc của toà nhà này bên ngoài có phong cách cổ xưa, bên trong lại vô cùng hiện đại, vách

tường và sàn nhà thoạt nhìn đã rất lâu đời, đồ gia dụng và đồ điện thì

như là mới tinh. Dư Y nhớ cách đây không lâu Khỉ còi thường xuyên lái

một chiếc xe vận tải đi đi về về giữa vùng lân cận, chắc chắn là vội

vàng trang hoàng nơi này. Cô không biết những người này có lai lịch gì

mà có thể khiến cho Khỉ còi phục tùng, đoán chừng cũng không phải là

người đứng đắn gì.

Dư Y đánh giá toàn bộ nơi này bằng tốc độ nhanh nhất, nghe Trang Hữu Bách nói: “Cô Dư phải không? Tôi họ Trang, tôi có một yêu cầu hơi quá.”

Dư Y chăm chú lắng nghe,

Trang Hữu Bách nói: “Hiện giờ thời tiết lạnh, sau khi đồ ăn được đưa tới đây lúc nào cũng nguội rồi, mấy người chúng tôi có thể phải ở đây một

hai tháng, bản thân cũng không biết nấu ăn, cô Dư có thể tới đây mỗi

ngày nấu hai bữa cơm hay không?”

Dư Y nói: “Không thì tôi đi mua cái lồng giữ ấm nha, anh Dũng mỗi ngày đều lái xe đem tới, chắc là sẽ không bị lạnh nữa.”

“Công việc ở công ty của Trang Dũng cũng nhiều, tôi cũng không thể không biết xấu hổ làm phiền anh ta đưa cơm đến mỗi ngày.”

“Anh Dũng có rất nhiều đàn em, kêu bọ họ đem tới?”

“Chúng tôi không thích người lạ ra vào nơi này.”

Dư Y cười: “Anh Trang,

tôi cũng là người lạ!” Cô tựa như nói đùa, rồi nghiêm túc nói: “Thật sự rất xin lỗi anh Trang, tôi làm việc ở sòng bài, thời gian thường rất eo hẹp, thật sự không thể phân thân. Nếu các anh cần người nấu cơm, tôi

biết được một dì đã về hưu, tay nghề tốt lắm, dì ấy lại rảnh rỗi.”

Trang Hữu Bách nhấn mạnh: “Chúng tôi không thích người lạ, ngày hôm đó chúng tôi vừa đến đây đã

được thử qua tay nghề của cô Dư.”

Dư Y cảm thấy như đàn gảy tai trâu, cô đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, không muốn ở lại lâu. Đang muốn mở miệng cáo từ, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, đế

giày da giẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng ‘cộp cộp” rất nhỏ, nhịp bước vững vàng, có chút hờ hững.

Dư Y ngẩng đầu nhìn thì

thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngày hôm đó. Hôm nay anh mặc một

áo khoác ngoài màu xám đậm, quần áo được cắt may tinh tế, vừa vặn ôm

thân người. Anh ta đi rất chậm. Người bình thường đi xuống lầu hay có

thói quen chung là hơi hơi khom lưng, hoặc là hơi cúi đầu nhìn cầu thang một chút, mà anh ta lại đứng thẳng tắp, ánh mắt đảo qua phòng khách,

nhìn xuống mọi người, mặt không chút biểu cảm, khó đoán, Dư Y nghe thấy

ba người kia cùng kêu lên: “Tổng giám đốc Nguỵ!”

Nguỵ Tông Thao nhìn thoáng qua Dư Y, nói: “Giữa trưa sòng bài mới mở cửa, sau này mười giờ cô lại đây nấu cơm!”

Thời gian eo hẹp không cho phép, Dư Y cố gắng nhẫn nại: “Anh Nguỵ, tôi chỉ đồng ý với anh Dũng là nấu cơm, anh ta thì đưa cơm!”

“Được, không miễn cưỡng

cô!” Nguỵ Tông Thao đi đến bàn ăn, mở ra cà mèn, nhìn về phía mấy người

Trang Hữu Bách. “Làm gì đứng đờ ra vậy, đồ ăn đã nguội rồi!”

Dư Y có chút mù mờ, cảm

thấy không hiểu chuyện này ra sao cả. Cô đã chuẩn bị tranh luận với

Nguỵ Tông Thao, ai ngờ chưa nói một câu đã bị anh ta làm cho im. Dư Y

cực kỳ không thích cảm giác này, bắt đầu hay kết thúc đều bị người khác

nắm ở trong tay.

Sau khi Dư Y đi khỏi, Trang Hữu Bách ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, không phải là nói để cô ta tới đây nấu cơm sao?”

“Cưỡng ép người ta thì có ý nghĩa gì chứ?” Nguỵ Tông Thao gảy gảy đồ ăn Dư Y làm, giống như đang

quan sát đánh giá, một miếng cũng chưa đụng tới, khiến cho người đàn ông lùn đem đồ ăn ở nhà bếp đến, nói: “Vả lại, cũng không phải là do cô ấy

quyết định!”

Quả thật không phải là do Dư Y quyết định. Ngày hôm sau, Khỉ còi vẫn như cũ nói bận việc, Dư Y

lại mặc kệ, Khỉ còi liền ở đầu điện thoại bên kia nói: “Cả người anh đều bị thương, tay bị gãy xương, mỗi ngày đều phải đi bệnh viện, còn phải

suy nghĩ biện pháp đối phó với đám người đến gây sự kia, nếu anh thật sự có thời gian làm sao để cho em cực nhọc chứ!”

Cuối cùng, ngay cả bà chủ cũng đứng ra, rất ngạc nhiên nói: “Tiểu Dư à, cháu để cho đám đàn em

của Khỉ còi lo chuyện của sòng bài đi, dì cũng không nói gì cháu, bây

giờ Khỉ còi để cho cháu nấu cơm, sao cháu lại không chịu?” Bà chủ thở

dài, trên trán dường như thêm vài nếp nhăn, sắc mặt vàng võ tiều tuỵ.

“Chỗ này của dì thật sự không đắc tội nổi với anh ta, không phải dì

không biết anh ta thích cháu, ba ngày hai bữa chạy tới đây, từ đó đến

giờ chưa từng chịu khó như vậy, bây giờ ngay cả đàm phán cũng đến đây,

báo hại…”

Bà chủ nhìn xung quanh

sòng bài nát bét, mắt đầy tơ máu, ngân ngấn nước: “Dì cũng không trách

cháu