
a bài tên là A Lực, tướng mạo không tầm thường, thân hình khá cao. Anh ta làm việc ở Thế giới giải trí được hai năm, nghe nói trước kia từng theo đuổi vài
người đồng nghiệp nữ, từng cùng với một nữ đồng nghiệp làm trong sòng
bạc ở chung ba năm. Những tin tức nhiều chuyện này đều truyền ra từ
trong miệng của Ngô Văn Ngọc – cô chỉ là một người mới mẻ, cho đến khi
sòng bài thông báo tuyển dụng nữ nhân viên mới thì Dư Y cũng sẽ trở nên
không là gì trong mắt của anh ta.
Lúc này A Lực đang nhíu
chặt mày, nhìn thoáng qua bó hoa hồng rất lớn ở trong tay Dư Y, nói: “Là ai đang theo đuổi cô vậy? Trong sòng bài có rất nhiều khách có tiền,
nhưng mà một người thích cờ bạc không có một ai là người tốt. Cô phải
coi chừng!”
Gần đây A Lực mỗi ngày
đều cùng Dư Y lên xuống xe buýt với nhau, có khi đi nhà ăn ăn cơm còn có thể gặp phải. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Dư Y thì đã thích cô. Ở
trong sòng bài bẩn thỉu xấu xa thì bộ dáng của Dư Y là sạch sẽ nhất. Các đồng nghiệp nam cũng thường xuyên bàn luận về Dư Y, đều muốn theo đuổi
được cô. A Lực có nhiều dịp gần gũi Dư Y nên đương nhiên là sẽ không bỏ
qua mọi cơ hội.
Anh ta muốn tan ca cùng
với Dư Y. Dư Y dứt không ra anh ta, chỉ có thể nói: “Tôi có hẹn với
người khác, không có về nhà bây giờ.”
A Lực ngạc nhiên: “Với
ai?” Anh ta lập tức nghĩ tới là khách có tiền theo đuổi Dư Y nên tận
tình khuyên bảo cô, kêu cô cẩn thận khi quen biết người khác. Anh ta
chạy thẳng theo tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Dư Y giơ bó hoa hồng lên
ngăn anh ta lại: “A Lực, anh đừng đi theo tôi, nhanh chóng trở về đi.”
A Lực không nghe, giữ một khoảng cách với Dư Y. Chỉ chốc lát sau phía trước có một chiếc xe hơi
sang trọng phát ra ánh đèn, người lái xe xuống xe mở cửa sau ra cho Dư
Y. Thân xe ngăn chặn tầm mắt của A Lực, A Lực cũng không thấy được bộ
dáng của người lái xe, anh ta hô một tiếng: “Dư Y, vậy buổi tối mấy giờ
cô mới về nhà?”
“Không biết.” Dư Y ngồi vào trong xe, rốt cuộc không nhìn thấy A Lực nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hoa hồng rất vướng víu.
Dư Y đưa hoa cho chú Tuyền, kêu ông ta để vào chỗ phó lái. Nguỵ Tông
Thao ở bên cạnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xe hơi rẽ sang
hướng khác thì anh mới thu hồi ánh mắt, liếc Dư Y vẫn đang mặc áo thun
và quần sóoc như cũ, mày nhíu lại, hỏi: “Mỗi ngày cô Dư đề ăn mặc như
vậy à? Không có mua quần áo khác sao?”
Dư Y muốn cười, nhịn
xuống mới lên tiếng: “Tiền lương ở Thế giới giải trí cũng không đến nỗi
quá tệ, hay là nên cần nhắc đến cung cấp một khoản tiền trợ cấp trang
phục, đợi khi ăn cơm chúng ta lại bàn tiếp.”
Nhà hàng nổi tiếng nhất
Singapore ở ngay trong nội thành. Dư Y không biết cô sẽ bị mang tới nơi
nào, nghĩ tới cô ăn mặc như thế này cũng không thích hợp đến chỗ sang
trọng, nhưng cách ăn mặc của Nguỵ Tông Thao cũng không thích hợp với nơi bình dân.
Hôm nay Nguỵ Tông Thao cố tình để cho cô nhìn với cặp mắt khác, thế nên mang cô đi tới Chinatown.
Chinatown chính là phố
người Hoa của Singapore, nơi nơi đều là gương mặt người Hoa. Phong cách
kiến trúc nhà cửa hoàn toàn khác biệt với khu phố giải trí. Nơi này lạc
hậu hơn rất nhiều, nhưng mà nơi này lại khiến cho Dư Y cảm thấy thân
thiết.
Đến bây giờ cô còn chưa
có tới Chinatown, sau khi xuống xe nhìn ở đâu cũng đều mới mẻ. Dòng
người rộn ràng nhốn nháo, cô tựa như đang ở trong nước, thậm chí thấy
được miến chua cay của Trùng Khánh và bánh bao của Đông Bắc. Dư Y kềm
lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng, đã gần bốn tháng nay cô không có
được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống.
Nguỵ Tông Thao rất ít khi tới nơi này, thật ra cũng không rành nơi này lắm. Anh dẫn Dư Y đi vào
trong, thấy cô nhìn áo lạnh da vài lần, muốn đi mua một cái áo lạnh da.
Bàn kế bên có người đang ăn cá viên, canh suông thoạt nhìn cực kỳ ngon
miệng. Nguỵ Tông Thao lại đi mua về một phần cá viên, không bao lâu trên bàn đã bày đầy đồ ăn, tất cả đều là hương vị Dư Y quen thuộc. Dư Y vùi
đầu ăn, cũng không để ý đến Nguỵ Tông Thao mặc âu phục phẳng phiu ngồi ở đối diện khiến người ta liếc mắt.
Nguỵ Tông Thao tán gẫu
với cô về công việc ở Thế giới giải trí, hỏi cô có thích ứng hay không,
quầy bar có đầy đủ nhân viên hay không, những đãi ngộ phúc lợi có vừa
lòng hay không? Dư Y vừa ăn vừa trả lời, nghiêm chỉnh như là một người
nhân viên bình thường. Cuối cùng ăn uống no nê, khi rời đi thì đám người càng ngày càng chen lấn xô đẩy. Dư Y bị người khác xô đẩy, bước chân
chậm lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nguỵ Tông Thao, đối phương đã nhanh hơn cô vài bước. Người chung quanh tự động né tránh, đối xử này chênh lệch
quá lớn, Dư Y hơi nhíu mày một chút.
Trên tay đột nhiên nóng
lên, bàn tay màu lúa mạch lớn chừng gấp hai ba lần bàn tay cô, thoáng
cái đã bao lấy tay của cô, nóng hổi giống như là canh cá viên.
Chỉ là bàn tay này hơi
cứng rắn, hơi thô ráp, còn có chút tình tứ, ngón tay càng không ngừng
vuốt ve ngón cái của cô. Tiếng ồn ào càng ngày càng vang, chung quanh
hai người lại giống như bị mở ra một khoảng yên tĩnh. Dư Y được anh dẫn
dắt, đi thẳng về phía trước, không bị