
chi phí
khiến cho cô chùn bước. Trùng hợp là lần này chiếc tàu chở khách chạy
định kỳ có đi qua sáu thành phố. Hiện giờ thành phố đích đến của cô là
trong số đó, thời gian đường biển chỉ cần hơn mười ngày. Lộ trình Tân
Gia Ba – Mã Lai, Việt Nam, Nhật – Hàn, địa điểm xuống tàu ngay tại Trung Quốc.
Cô đã rời đi được ba
tháng, thật sự rất nhớ món ăn Trung Quốc chính tông. Tính toán tiền mặt
trong ví cũng có thể đủ ứng phó chi phí nửa đường trên tàu, cô dứt khoát cắn chặt răng, đau lòng bỏ ra vốn liếng.
Nghỉ ngơi đủ, cô rốt cuộc đứng lên thay quần áo, vẫn như cũ là áo thun và quần sóoc. Mở cửa cabin ra, cô sửng sốt ngay tức khắc, thấy Trần Chi Nghị đút tay vào túi quần, dựa vào đối diện. Thấy cô đi ra, anh ta cười cười với cô, phía dưới
khoé mắt còn bầm một chút, ở dưới ánh đèn cũng không phải vô cùng rõ
ràng, nhưng Dư Y vẫn thấy được.
Dư Y không biết nên đối
đãi với anh ta như thế nào, đã từng nói năng ác độc, cũng từng coi như
không thấy. Thời đại học cô đã suy nghĩ mọi biện pháp, nhưng luôn không
thể khiến cho Trần Chi Nghị buông tha cô. Hiện giờ Trần Chi Nghị đã đi
theo đuôi cô suốt ba tháng, Dư Y đuổi cũng đã đuổi, mắng cũng đã mắng.
Bây giờ chỉ có thể cố gắng coi như anh ta tàng hình.
Nhà hàng cũng không có
yêu cầu ăn mặc gì, nhưng không có nam nữ nào ăn mặc tuỳ tiện giống như
Dư Y vậy. Bởi vậy khi Dư Y đi vào nhà hàng, lập tức khiến cho rất nhiều
người chú ý đến. Dư Y coi như không thấy, im lặng ăn đồ ăn của mình, tư
thế coi tao nhã, ánh mắt tò mò rốt cuộc dần dần thu hồi.
Trần Chi Nghị ngồi đối
diện Dư Y, chọn một phần đồ ăn giống như của cô, hỏi cô: “Em như thế này muốn đi đâu? Du thuyền sẽ trôi nổi trên biển hai ngày, sau hai ngày mới có thể xuống đất.”
Dư Y không để ý đến anh
ta, tự mình cắm cúi ăn. Trần Chi Nghị cũng không để ý một mình nói
chuyện, ánh mắt nhìn Dư Y chăm chú, thấy tốc độ cô ăn hơi mau, nghĩ là
cô bị đói, không khỏi cười cười, rồi kêu người phục vụ đem một phần đồ
ăn lại đây.
Dư Y ăn uống no đủ, thấy Trần Chi Nghị chưa hề đụng tới đồ ăn trước mặt thì không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không có mở miệng.
Cô chạy lên trên boong
tàu để tiêu hoá. Gió biển rất lớn, hoàn toàn không giống với đất liền
nóng bức, càng thổi càng có tinh thần, nhưng mà có chút lạnh. Cô ngửa
đầu nhìn lại, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi đâu. Bên trong hồ bơi có
thể bơi lội, rạp hát có diễn xuất, cũng có thể đi mua sắm ở cửa hàng
miễn thuế. Đang do dự chưa có quyết định, bỗng nhiên cô thấy cách đó
không xa truyền đến tiếng động, một nhân viên trên tàu hỏi: “Quý ông, có cần thuốc say sóng hay không?”
Trần Chi Nghị khoát tay,
vịn vào lan can chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn về phía Dư Y. Thấy Dư Y đã chú ý tới, anh ta không khỏi nhếch nhếch khoé miệng, nụ cười có chút
xấu hổ.
Trần Chi Nghị bị say sóng, Dư Y suy nghĩ tới.
Năm đó cô cùng mẹ đi chơi hồ, thuê một chiếc thuyền nhỏ thả câu ở trên hồ. Trần Chi Nghị cũng ở
đó, tự tay dạy các cô mắc mồi vào cần câu, sau khi dạy xong liền nằm sấp xuống thuyền không ngừng nôn khan. Trên đường trở về thân thể anh ta
suy yếu, sắc mặt trở nên trắng bệch, khiến cho mẹ Dư sợ hãi. Dư Y tức
giận nói với anh ta: “Anh khoe khoang mạnh mẽ cái gì, thật muốn hù doạ
người ta?”
Trần Chi Nghị nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, mặc kệ cô dùng sức giãy, dám cầm tay cô
lên, hôn lên mu bàn tay của cô, rồi không nói một lời mà buông xuống,
nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Dọc đường xe xóc nảy, anh thì ngủ một
mạch, từ đầu đến cuối từ chối buông Dư Y ra. Đó là một lần duy nhất Dư Y thuận theo.
Trần Chi Nghị bị say sóng rất dữ dội. Rõ ràng là tàu biển chở khách chạy rất vững vàng, người
bình thường cảm thấy như là ở trên đất liền, anh ta lại cảm thấy dưới
chân như là hư không. Hơn nữa anh ta đang ở trước mặt Dư Y, cabin gần
sát với động cơ của tàu, tâm lý bị ảnh hưởng rõ ràng, vẫn cảm giác động
cơ đang vang lên ‘ong ong’.
Sau nửa đêm anh ta lại
bắt đầu nôn mửa. Nhân viên y sĩ trên tàu đưa thuốc say sóng tới cho anh
ta. Sau khi Trần Chi Nghị uống vào cũng không thấy có hiệu quả gì, nhân
viên y sĩ hơi lo lắng. Tàu đang chạy, bốn phía đều là biển rộng, không
thể đỗ lại bất cứ lúc nào. Nếu anh ta cứ trôi nổi hai ngày như vâỵ, thân thể có chịu được hay không?
Dạ dày Trần Chi Nghị cuồn cuộn, chân mày nhíu chặt, miệng khẽ gọi: “Nhất Nhất…”
Dư Y đang ở trong cabin
xem hành trình du lịch, quyết định khi tới Malaysia và Singapore thì
không xuống thuyền. Bút bi vừa viết xuống trên giấy một cái thì bỗng
nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Dư Y mở cửa phòng ra,
nhìn thấy vẻ mặt người ngoài cửa lo lắng, nghe cô ta hỏi: “Đã làm phiền
cô, xin cho hỏi có phải cô là cô Dư hay không?”
Dư Y đi tới cabin của
Trần Chi Nghị. Người ở trên giường môi trắng bệch, cổ họng khẽ nuốt,
không ngừng thì thào. Nhân viên y sĩ giải thích: “Ông Trần bị say sóng
rất dữ dội. Tôi đã kiểm tra trên người anh ta có thương tích, có thể là
bị gió biển thổi, nhiệt độ cơ thể anh ta hơi cao.”
Dư Y bệnh hết, nhưng đến phiên Trần Chi Nghị bị bệnh, hơn nữa là còn trên tàu biển chở