
hông có mặt trong
thành phố.
Lúc anh
xem trên tivi thấy tin tức nghiêm trọng như thế, liền gọi điện cho Lâm Tiểu
Niên, muốn hỏi xem cô có khỏe không. Nhưng gọi mấy lần, điện thoại tắt máy, anh
có dự cảm không tốt liền gọi điện về ký túc xá của Lâm Tiểu Niên.
Quan
Lan nhấc máy, bối rối lo sợ, nên đã kể tỉ mỉ việc Lâm Tiểu Niên bị sốt, bị ho
và đã bị cách ly như thế nào.
Vu Hữu
Dư nghe xong bỗng cảm thấy trong lòng thắt lại, không quan tâm đến việc chào
tạm biệt chị dâu, anh liền mua vé quay trở lại Bắc Kinh. Lúc đó, trong lòng anh
chỉ có một suy nghĩ: Lâm Tiểu Niên, em mà xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha
cho em đâu!
Vu Hữu
Dư vốn không nghĩ rằng, anh mới đi được mấy ngày, lúc về sao tất cả đều bị đảo
lộn thế này.
Cả
trường đã bị phong tỏa, tất cả học sinh và giáo viên nào không được phép tự do
ra ngoài. Mặc dù anh cùng các giáo viên của Liên đoàn đi cửa sau, nhưng các
thầy cô ở khu vực bảo vệ vẫn giữ anh lại, yêu cầu anh ghi tên, sau đó đo nhiệt
độ, mới để anh đi.
Vì điện
thoại hết pin, điện thoại trong nhà khách đang báo sửa, tạm thời không sử dụng
được, có chuyện gì đều do Cát Ngôn và Tam Nguyệt dưới lầu của nhà khách nói
vọng lên, cho nên, những ngày gần đây, tai Lâm Tiểu Niên rất nhạy cảm.
“Niên
Niên! Tiểu Niên, Lâm Tiểu Niên! Tiểu Niên, Niên Niên!”.
Cô mở
rèm cửa của nhà khách ra xem, đứng ở lầu dưới là Vu Hữu Dư.
Vu Hữu
Dư ra rất nhiều mồ hôi, dùng hết sức la hét đến khản cả tiếng, rất nhiều người
đã kéo rèm ra xem, lại còn không ít người ở lầu dưới cũng ra xem. Có người nhận
ra Vu Hữu Dư bàn tán xì xào: “Nghe nói bạn gái của Vu sư huynh đang bị cách
ly.”
Anh
không nghe những lời đấy, chỉ chăm chăm tìm qua các rèm cửa khuôn mặt của Lâm
Tiểu Niên. Giây phút nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, anh vui đến tột cùng, những suy
nghĩ vẩn vơ như đã tan biến hết.
Anh la
to: “Xuống đây, chúng mình nói chuyện!”.
Nhưng
Lâm Tiểu Niên lắc đầu. Lúc này, trong lòng cô rất cảm động, lặng lẽ nghĩ rằng:
Nhìn thấy anh ấy thật vui!
Thấy
dáng hình anh, cô cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp, đột nhiên chính lúc này
đây cô thấy cuộc sống tràn trề hy vọng.
Lần thứ
hai nói “xuống đây”, giọng của anh cực kỳ mạnh mẽ, khiến cô có chút xiêu lòng.
Cô bừng
tỉnh lấy lại tinh thần, xua tay, mím chặt môi nói: “Không!”. Cô cũng gượng gạo
một chút, ai bảo anh lại có thái độ tồi tệ thế với cô!
“Xuống
đây! Anh phải gặp em!” Anh đã không đủ kiên nhẫn nữa rồi.
“Vẫn
chưa đến giờ ra ngoài !” Cô la to xuống dưới lầu.
Có thể
dùng lực quá nhiều, giọng nói mềm mại ban đầu như bị nứt ra, khiến cổ họng ngứa
ngáy và cô bắt đầu ho.
“Nếu em
không xuống, anh sẽ trèo cửa sổ để lên!” Anh đang uy hiếp cô, cô cho rằng anh
chỉ nói thế, chứ không làm. Nhưng một giây sau, anh đột nhiên cởi áo khoác
ngoài ra, trèo lên cửa sổ.
Phòng
của cô ở tầng ba, cách cũng không quá xa. Anh leo lên cũng rất nhanh, hai ba
bước đã trèo lên, nhìn cô qua cửa sổ, mắt sáng rực lên.
Những
người đứng dưới lầu cũng bắt đầu la hét và cổ vũ.
Lâm
Tiểu Niên sợ anh gặp nguy hiểm, liền kéo rèm cửa sổ nhìn anh, sợ hãi nói với
anh: “Anh đừng qua đây, sẽ bị lây SARS đấy!”.
Nhưng
anh không quan tâm, nhún người nhảy một cái, đã nắm được vào mép cửa sổ, đứng ở
trên điều hòa nắm chặt lấy tay cô.
Đã nửa
tháng rồi anh không được gặp cô. Cô đã gầy đi nhiều, khuôn mặt xanh xao làm cho
người khác cũng cảm thấy đau lòng.
“Tại
sao đến bản thân cũng không chăm sóc nổi vậy.” Anh trách cô.
Lâm
Tiểu Niên nghĩ rằng phải duy trì một khoảng cách với anh. Nhưng tiếc là bàn tay
rắn chắc của anh nắm chặt tay làm cho cô không thể cử động.
Cô la
lên: “Đừng động đậy, nguy hiểm lắm!”.
Nhưng
anh không để ý, anh kéo cô gần sát mình hơn, dịu dàng nói: “Cuối cùng thì anh
cũng đã biết nhớ một người là việc giày vò khủng khiếp nhất.”
Cô
không hiểu rõ ý của anh lắm nhưng cô có thể nhìn rõ trong mắt anh sự quyết chí
không thay đổi. Cô mỉm cười, lộ rõ cặp má lúm đồng tiền đáng yêu.
Anh một
tay giữ khung cửa sổ rồi hôn cô. Bắt đầu rất nhẹ nhàng, sau đó cảm thấy vẫn
chưa đủ, không đủ để bù đắp cho những ngày nhớ nhung, lo lắng, mãi mãi không
đủ. Do đó, anh nhảy qua cửa sổ, ghì cô sát ngực anh, hôn cô say đắm.
Những
người xem bên ngoài ngày càng đông, bên cạnh đó là tiếng la hét đầy thích thú.
Vu Hữu Dư thuận tay kéo tấm rèm xuống, cách này tránh để mọi người nhìn thấy.
Lâm
Tiểu Niên vì hành động bất ngờ của anh nên không thể nói rõ là niềm vui hay nỗi
buồn. Rất lâu sau, dòng nước mắt nóng hổi đang thi nhau lăn xuống.
Vu công
tử nâng mặt cô lên, uống trọn từng giọt chất lỏng đó.
Anh
nói: “Làm bạn gái anh nhé!”.
Cô lắc
đầu: “Không phải là anh có bạn gái mới rồi sao, rất đẹp lại rất có phong cách.”
“Đó là
chị dâu, vợ anh năm của anh!” Anh vừa hôn cô vừa giải thích, sau đó lại nói:
“Làm bạn gái anh nhé!”.
Cô đỏ
mặt, gật đầu.
“Lần
này là thật, không cho phép nuốt lời!” Anh dùng ngón trỏ của anh ngoắc vào ngón
trỏ của cô: “Hứa nhé!”.
Sau khi
đã hứa hẹn xong, cô nép vào lòng anh, khẽ mỉm cười.
Ở trong
lòng anh rất lâu, cô mới c