
loạt những kí hiệu lên giấy, khẽ trả lời:
“Anh ấy bận!”.
Quả
thực Vu công tử rất bận, mười ngày nửa tháng cũng không gặp được một lần.
Lâm
Tiểu Niên nghĩ, mọi người cuối cùng đi tìm việc chính đáng cho bản thân mình,
không để ý nhiều đến chuyện hàng ngày của cô nữa. Hơn nữa, dựa vào cái gì quan
tâm đến việc của cô chứ?
Thời
tiết ấm dần, nhưng Lâm Tiểu Niên cảm thấy lạnh hơn, mấy ngày rồi chân tay lạnh
toát, cuối cùng cô cũng bị cảm.
Cô muốn
rót một cốc nước nóng để uống thuốc, nhưng bình nước nóng không có nước. Cô bắt
đầu nhớ lại lúc đầu khi Vu Hữu Dư làm bạn trai cô, đều giúp cô mang nước nóng
đến, mặc dù nước nóng đấy là do bạn cùng phòng đun hộ.
Nghĩ
lại, Vu công tử đối xử với cô cũng không tồi, khó tránh những lúc cô vương vấn
nhớ lại giây phút bên anh.
Tối hôm
đó, Tam Nguyệt trở về ký túc, thấy cô sốt rất cao, nhanh chóng đưa cô đến bệnh
viện.
Tiêm
thuốc giảm sốt, mua một ít thuốc, sau đó mới về ký túc.
Buổi
sáng ngày thứ Hai, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt cười giễu cợt: “Nhớ Vu công tử
thì đi tìm anh ấy đi, trong mơ cũng gọi tên người ta. Lâm Tiểu Niên cậu yêu
đương đến mức như vậy sao?”.
Cô có
lý do gì đi tìm anh? Lâm Tiểu Niên trùm chăn qua đầu rồi ngủ tiếp.
Mùa
xuân năm ấy, toàn quốc lao đao với đại dịch SARS, toàn dân sợ hãi. Rất nhiều
người nghe thấy hai chữ “cúm sốt”, đều nâng cao cảnh giác.
Lâm
Tiểu Niên sốt rất lâu, ho rất nặng, nhà trường đành cách ly cô để theo dõi.
Vì bị
cách ly theo dõi nên cô bị nhốt trong một căn phòng của nhà khách trong trường,
cô ăn uống và sinh hoạt trong đấy.
Tự do
lớn nhất là mỗi chiều đều được xuống lầu đi bộ một tiếng.
Trên
tivi hàng ngày đều thông báo Bắc Kinh có rất nhiều người bị nhiễm dịch, còn có
nhiều người tử vong. Tóm lại, bầu không khí rất bí bách.
Đài
phát thanh của trường thông báo đi thông báo lại tình trạng và dấu hiệu của
bệnh, so với tình hình của cô cũng không khác là bao. Cô hiểu rằng căn bệnh này
không thể chữa khỏi được, cho nên cô rất sợ không giữ được tính mạng của mình.
Mặc dù
lúc nào Tam Nguyệt và Cát Ngôn cũng gọi điện an ủi cô, nhưng tinh thần cô ngày
càng xuống dốc, thậm chí cô đã bắt đầu viết nhật ký cho bố mẹ, cho Kiều Hoài
Ninh, cho Vu Hữu Dư.
Cô chết
rồi, bọn họ sẽ đọc những suy nghĩ của cô trong những phút giây này. Bố mẹ là
chỗ dựa vững chắc nhất trong tim cô, tất cả sức mạnh của cô đều từ họ mà có, cô
nói kiếp sau vẫn muốn làm con gái của bọn họ để hạnh phúc, để vui vẻ!
Cô chết
rồi, Kiều Hoài Ninh có đau khổ không? Cô chỉ muốn mình trực tiếp hỏi anh. Nhưng
bây giờ cô vẫn không nghĩ được câu trả lời, vì không có dũng khí, cho nên mới
hèn nhát như thế.
Đến Vu
Hữu Dư, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng câu quan trọng nhất đó là:
“Em sẽ nhớ anh!”
Lâm
Tiểu Niên bần thần ở khu nhà đó mấy ngày. Hàng ngày ngoài việc xem tivi, thì
đều nghĩ vớ nghĩ vẩn.
Lúc vào
khu nhà đó ở gấp gáp quá, cô không mang theo sạc pin, điện thoại hết pin, nên
rất ít liên lạc với bên ngoài. Hàng ngày cô chỉ nhìn thấy một người đó là bác
sĩ của trường đến đo nhiệt độ và tiêm cho cô.
Bố mẹ
của cô không biết chuyện cô bị cách ly, mấy ngày trước, nhân tiện lúc máy còn
pin cô gọi điện cho bố mẹ, thông báo là cô vẫn bình an. Lúc đó, cô vẫn nhắc nhở
bọn họ chú ý an toàn, ít đến những nơi có đông người.
Sau đó,
cô nói với mẹ cô: “Nghỉ hè về nhà, con sẽ nấu cho mẹ một bữa thật ngon, mẹ ăn
thức ăn do Tiểu Niên nấu, mẹ cũng sẽ tự hào con gái mẹ cũng không tồi mẹ nhỉ?”.
“Con bé
ngốc này, làm sao mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn?” Mẹ Lâm Tiểu Niên dường như cảm
thấy con gái mình có gì đó rất lạ, nhưng không biểu lộ được thành lời.
Mẹ cô
trách bố cô: “Chúng ta mất công đẻ ra một đứa con gái xinh đẹp và thông minh,
vậy mà chả có chút nhu mì nào cả.” Bố cô phản đối: “Con gái vẫn mạnh mẽ hơn
chúng ta.”
Sau khi
Lâm Tiểu Niên bị cách ly, Tô Bắc Hải có đến thăm cô, mang cho cô một túi đồ ăn
vặt: “Giữ lại để giết thời gian nhé!”.
“Tam
Nguyệt và Cát Ngôn đã mua đủ cho em ăn một tháng rồi.” Cô buồn bã nói. Xem ra,
mọi người đều nghĩ cô sẽ thường trú tại đây.
“Vậy em
muốn gì? Anh đi mua.” Tính tình Tô Bắc Hải rất tốt, giọng nói rất ấm áp.
Lâm
Tiểu Niên cười: “Ngày nào anh có thời gian, cùng với Tam Nguyệt đến thăm em là
được rồi.”
Nói đến
Tam Nguyệt, Tô Bắc Hải có vẻ bối rối, mặc dù không thật lòng thích Tam Nguyệt,
nhưng cô ấy cũng đã từng là bạn gái của anh.
“Tam
Nguyệt là một người con gái không tồi, anh phải giữ lấy cô ấy.” Lâm Tiểu Niên
đã quên đi việc mình đang bị sốt, vui vẻ trở lại, vẫn muốn làm bà mối.
“Niên
Niên, tâm tư của anh, em biết cả, em chỉ giả vờ hồ đồ không biết mà thôi.” Tô
Bắc Hải trong lúc nói rất ít khi nhìn chằm chằm như thế.
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy ánh mắt của anh sắc lẹm, nhưng vẫn không quên khoe điểm tốt
của Tam Nguyệt: “Tiểu Tam là người thật thà, con người rất lương thiện…”
“Quay
về nghỉ đi, anh sẽ đến thăm em sau.” Cách hàng rào thép của khu nhà, dáng Tô
Bắc Hải nhẹ nhàng rời đi.
Thời
gian đó Vu Hữu Dư vì đưa chị dâu vợ anh năm về Hồng Kông nên k