
hợt nhớ ra mình đang bị nghi là bệnh nhân, vội vàng
xô mạnh Vu Hữu Dư ra xa. Cô đẩy quá mạnh, làm anh bị vấp, suýt chút nữa ngã
xuống đất.
“Lại
làm sao thể?” Vu Hữu Dư bắt đầu nghi ngờ số phận của mình: “Lại giở quẻ nữa
rồi.”
“Em
đang bị sốt, không muốn lây sang anh.” Khuôn mặt Lâm Tiểu Niên xuất hiện một
màu hồng khác thường.
Lại một
lần nữa anh ôm cô, ôm thật chặt, giống như đang dùng hết sức: “Đừng sợ, anh sẽ
ở đây với em.”
Ai cũng
biết là SARS sẽ lây nhiễm, với lại nếu bị lây nhiễm sẽ nguy cho tính mạng.
Thầy
giáo tổng phụ trách Đoàn tức giận nhìn Vu Hữu Dư: “Em làm như thế, không phải
là đang làm khó thầy hay sao? Nghĩ ra cách để em quay lại trường, cũng không
thể yên ổn được? Rõ ràng em biết khu nhà đó là của học sinh bị cách ly, em lại
còn trèo lên cửa sổ đó? Lâm Tiểu Niên là đối tượng đang bị theo dõi sát sao, em
lại còn tiếp xúc với cô ấy, không muốn cách ly em cũng không được! Nếu có
chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn với em, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm sẽ ăn
nói thế nào với bố mẹ em đây?”.
Vu Hữu
Dư không để tâm đến lời thầy giáo tổng phụ trách Đoàn: “Thầy cũng cách ly em
đi!”.
Đối với
người hàng xóm mới chỉ cách một bức tường, cô cảm thấy rất áy náy. Cô nói:
“Nhìn xem lại còn làm tổn thương mình nữa kìa!”.
Anh
nhìn cô, hỏi một câu: “Nếu anh chết, em có cảm thấy hối tiếc không?”.
Nhắc
đến chết, cô cảm thấy sợ hãi, mắt đỏ hoe, nước mắt trong khóe mắt rơi xuống:
“Em chỉ muốn anh sống tốt, là một Vu công tử kiêu ngạo, tự hào, không sợ trời
không sợ đất. Anh vẫn còn phải đi học ở đại học Stanford chứ!”.
“Thế
còn em?” Anh hỏi.
Rõ ràng
biết hy vọng là rất mong manh, rõ ràng biết là không thể, rõ ràng biết chỉ là
lừa dối, nhưng cô vẫn muốn đối diện với bản thân một lần, bỏ hết những lo nghĩ,
bỏ hết sự gượng gạo, cô nói: “Em sẽ đi cùng anh!”.
Đúng
thế! Bây giờ, anh đang liều mạng mình để đi cùng với cô.
Số
lượng người chết ngày càng tăng, nỗi sợ hãi mới càng nhiều.
Có lẽ
thời gian bị cách ly lâu, cho nên trong lòng Lâm Tiểu Niên rất bình tĩnh.
Vào một
buổi tối, cô hỏi Vu Hữu Dư cách một bức tường ngăn: “Anh có sợ không?”.
Cô cho
rằng anh không nghe thấy, nhưng một lúc sau, anh mặc chiếc áo khoác đi qua gõ
cửa: “Tỉnh dậy nói chuyện đi, dù sao cũng không ngủ được.”
Sau đó,
anh ôm cô nằm trên giường, kể cô nghe những câu chuyện vui.
Cô nằm
trên ngực anh liên tục cọ xát vào người anh, tìm chỗ mát mẻ trên da của anh
truyền qua cho cô.
Anh
nói: “Đừng cử động như thế, nếu không anh không khách khí đâu!”.
Cô
chẳng thèm để ý đến anh, tiếp tục cọ xát và thấy vui. Ngay sau đó, anh giống
như một con sư tử đói đang thôn tính con mồi, anh cắn môi cô, cắn cổ cô.
Cô nói:
“Em sẽ không trách anh.”
Anh
giúp cô kéo quần áo, cảm giác dục vọng bỗng dưng được áp chế, anh nói: “Sau này
anh lấy em làm vợ rồi! Lúc đấy vẫn chưa muộn.”
Cô chui
vào trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, rồi ngủ thiếp đi.
Bị cách
ly một tuần, Vu Hữu Dư căn bản chẳng có bất kỳ triệu chứng giống triệu chứng
của căn bệnh nên bị mời ra khỏi nhà khách của trường.
Nhưng
Lâm Tiểu Niên vẫn sốt, hơn nửa tháng rồi vẫn không có tiến triển gì, ho thì
ngày càng nghiêm trọng.
Vu công
tử lo sợ, liền bí mật mời lão trung y xem bệnh cho bố anh đến trường bắt mạch
cho Lâm Tiểu Niên, lão trung y biết nhiều hiểu rộng, một lúc sau đã chuẩn đoán
là sốt do cảm lạnh, liền kê cho cô hai thang thuốc Đông y.
Thuốc
thì phải mời người khác đến Đồng Nhân Đường lấy về sắc, đun nóng, đóng thành
một túi nhỏ giống túi đựng sữa, mỗi ngày trước khi uống phải hâm nóng lại.
Dây
điện trong ký túc xá đều được thay thế, không đun được bằng ấm điện cho nên anh
tìm Chu Hiểu Úy mang thuốc đến phòng làm việc để đun.
Chu
Hiểu Úy ngạc nhiên cho rằng Vu công tử là nam nhi sẽ không biết làm gì, ban đầu
nghĩ sẽ làm hộ, nhưng Vu Hữu Dư không cho phép: “Cảm ơn tiểu sư muội, anh sẽ tự
đun!” Anh nói với Chu Hiểu Úy rất khách sáo, lịch sự mà lạ lẫm, hoàn toàn không
giống với việc đối xử với Lâm Tiểu Niên. Sự lạnh nhạt khiến trong lòng Chu Hiểu
Úy có chút thất vọng.
“Thuốc
Đông y à, đắng lắm!” Lâm Tiểu Niên trách. “Em không uống.”
“Cứng
đầu anh sẽ đút cho em bây giờ.” Anh uy hiếp cô.
“Em sẽ
nhanh khỏi thôi mà, thật đấy, sáng nay không thấy sốt nữa rồi!”
Vu Hữu
Dư đổ thuốc vào miệng mình, sau đó hôn lên môi cô, thuốc từ miệng anh chảy từng
giọt từng giọt vào miệng cô.
Anh
nói: “Uống hết là tốt rồi! Ngoan.” Anh như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh
là cô.
Lâm
Tiểu Niên hoàn toàn không ngờ anh lại cho cô uống thuốc bằng cách này, mới uống
được một ngụm, liền e thẹn cúi đầu xuống không dám nhìn anh rồi nói: “Em tự
uống được!”.
Vào lúc
dịch SARS hoành hành, toàn trường nghỉ, Vu công tử đáng lẽ ra bị phân công đi
thực tập, nhưng vì bệnh dịch nên đã hủy bỏ, vì vậy có thời gian rảnh anh liền
tìm Lâm Tiểu Niên nói chuyện.
Thuốc
của lão trung y rất có hiệu quả, sau khi uống ba ngày, các triệu chứng sốt của
cô đã biến mất, sau khi đi bệnh viện kiểm tra, trường đã cho cô về ở ký túc.
Vì không
phải