Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323095

Bình chọn: 9.00/10/309 lượt.

ga đấy!” Vu Hữu Dư đe dọa.

Như thế

Tiết Băng mới không nói nữa, cười với Nguyễn Tình Không khiến Vu Hữu Dư và Lâm

Tiểu Niên thẹn thùng nhìn ra ngoài cửa.

Lúc đến

ga, Lâm Tiểu Niên nói với Vu Hữu Dư: “Đã có kết quả của IELTS rồi? Sắp đi nước

ngoài rồi, trước tiên phải chuẩn bị đơn xin học.”

Vu Hữu

Dư im lặng một lúc nói: “Anh đã tính cả rồi, em đừng nói nữa, phiền phức!”.

Cô nghĩ

mình là người thế nào, những lời như thế lại bị cho là làm phiền anh nên cô

không nói nữa, vui vẻ nghịch tay mình.

Vu Hữu

Dư mang hành lý, đưa cô lên tàu, sau đó nói: “Về đến nhà gọi điện cho anh!”,

rồi vội vội vàng vàng đi mất.

Lâm

Tiểu Niên không trả lời, thẫn thờ ngồi trên tàu.

Về đến

nhà, Lâm Tiểu Niên cuối cùng cũng được tự do hoàn toàn. Hàng ngày cô đều lên

mạng chơi trò chơi, xem sách, rồi lại xem tivi, không có việc gì thì xuống lầu

đi bộ, ngày nào cũng rảnh rỗi như thế.

Mẹ cô

sợ cô ở nhà nhiều đâm hư, nên kéo cô ra ngoài đi dạo cùng, vừa đi vừa dùng mọi

cách để cô nói chuyện, muốn nghe cô nói về quá trình tiến triển với người con

rể tương lai.

Nhưng

Lâm Tiểu Niên đã phá hỏng mọi công sức của mẹ cô, một từ cô cũng không nói.

Vì cô

không muốn nói, nên mẹ cô hỏi gì cũng trở nên vô ích, đành chuyển chủ đề: “Con

xem Hoài Ninh nhà bác Kiều ấy, năm nay cũng đã dẫn bạn gái về nhà ra mắt rồi

đó.”

Cô đoán

sớm hay muộn gì cũng có ngày hôm nay, do đó buồn bã nói: “Dẫn thì dẫn, anh Hoài

Ninh giỏi thế cơ mà, tìm một người bạn gái có gì là khó chứ.”

Mẹ cô

nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô, không hiểu: “Con yêu, con làm sao thế? Thái

độ gì lạ vậy?”.

Từ khi

biết Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi về đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, Lâm Tiểu Niên

càng không muốn ra khỏi cửa. Bố mẹ đi làm, cô liền nhốt mình trong nhà rồi lên

mạng. Ai gọi cũng không mở cửa.

Lúc

muốn gặp lại không gặp được, lúc muốn trốn lại không trốn được.

Kiều

Hoài Ninh vẫn đến.

Anh

chọn đến vào sau bữa tối.

Cô dồn

sức bình tĩnh tinh thần chào anh: “Âu Dương Phi không đi cùng anh à?”.

Nhắc

đến Âu Dương Phi, mắt anh rất sáng: “Cô ấy ăn xong muốn đi ngủ, giống như chú

heo con. Thật hết cách.”

Lâm

Tiểu Niên im lặng một lúc, khi nghe anh kể về con heo con đó, cô cũng không

muốn ngồi nói chuyện với anh.

Điện

thoại của cô reo lên, cô nói xin lỗi, rồi vội chạy đi nhận điện thoại.

Cuộc

điện thoại này nhất định là Vu Hữu Dư gọi, anh hỏi cô ăn cơm chưa, ăn cái gì,

lại hỏi cô ở nhà làm gì. Cô mập mờ trả lời câu hỏi của anh.

Mẹ cô

mang hoa quả ra phòng khách, nói chuyện với Kiều Hoài Ninh, không biết Kiều

Hoài Ninh nói gì mà làm mẹ cô ngạc nhiên: “Trời ơi, Hoài Ninh, cháu giỏi thật.”

Lâm

Tiểu Niên nhanh chóng bịt chặt tai nghe điện thoại, đi ra bên ngoài, cô không

muốn Vu Hữu Dư nghe thấy tên của Kiều Hoài Ninh.

“Rùa

con, em có nhớ anh chút xíu nào không…” Tai Lâm Tiểu Niên đột nhiên nghe tiếng

thở dài, anh hỏi: “Kiều Hoài Ninh cũng đang ở đấy à?”.

“Vâng.”

Lâm Tiểu Niên nhẹ nhàng trả lời. Tiếp đó, một sự im lặng đáng sợ.

Ở đầu

dây bên kia, một tiếng thở dài não nề, giống như đã nín nhịn một thời gian dài

nay bùng phát.

Vu Hữu

Dư nói: “Lâm Tiểu Niên, anh đã nộp đợn học thạc sĩ ở trường Stanford rồi.”

Cô nhẹ

nhàng ậm ừ, sau đó mới nhớ ra là phải lịch sự chúc mừng anh, nhưng, anh đã tắt

máy.

Khai

giảng. Lúc thấy Vu Hữu Dư, trong mắt anh thiếu đi sự ấm áp ngày thường, thêm vào

đó chút nặng nề. Nhưng thấy Lâm Tiểu Niên, anh rất lạnh nhạt, trong sự lạnh

nhạt ấy có cả một chút cô đơn, cô cảm thấy đã qua những ngày ấm áp, chỉ còn lại

sự lạnh giá.

Anh

cười, trang trọng gọi Lâm Tiểu Niên, sau đó lấy từ trong túi sách ra một thỏi sôcôla

đưa cho cô: “Kỳ nghỉ đông vừa qua anh đi Ý, cố ý mua về cho em đó.”

Cô cảm

thấy món quà đặc biệt này nhất định không rẻ, do dự có nên nhận hay không. Anh

để sôcôla vào tay cô: “Con gái không phải thích ăn mấy thứ này sao? Nếu em

không thích thì cho Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn.”

Cô đột

nhiên cảm thấy anh rất lịch sự và khách sáo, nhưng có gì đó giả tạo, khiến cô

cảm thấy khó hiểu, hoang mang với một đống lý do không biết tại sao.

Cô đang

muốn hỏi anh, kết quả của việc nộp đơn xin vào học đã có chưa, cụ thể là khi

nào anh đi, hay là vẫn ở lại, cô sợ anh sẽ lại không vừa ý, nói cô phiền phức.

Sau khi

thi xong IELTS, Vu Hữu Dư rất hiếm khi ở phòng tự học. Mặc dù ngày nào Lâm Tiểu

Niên cũng ghé qua nhưng không nhìn thấy anh.

Thanh

sôcôla Ý mà anh tặng vẫn đặt trên bàn học của cô. Mỗi ngày khi ngẩng đầu nhìn

nó, cô không tránh khỏi buồn phiền.

Cô tự

hỏi lòng mình, khi nào anh sẽ đi? Cô băn khoăn không biết có nên tặng anh quà

lưu niệm không? Suy cho cùng, Vu công tử đối xử với cô cũng không bạc.

Cô thử

gọi điện cho anh, anh nhận nhưng không lên tiếng.

Lâm

Tiểu Niên giống như đứa trẻ làm sai chuyện, lắp bắp hỏi: “Sư huynh dạo này bận

gì vậy?”.

Hình

như anh đang giận, tắt điện thoại, không nghe cô nói hết. Lâm Tiểu Niên nhìn

chằm chằm vào điện thoại mắng anh là đồ xấu xa, mắng một lúc vẫn chưa bõ tức,

cô liền xóa số điện thoại của anh trong máy cô.

Lúc tâm

trạng khôn


80s toys - Atari. I still have