
g tốt, Lâm Tiểu Niên tự mua cho mình một que kem, vừa đi vừa ăn.
Ăn và
ăn, nhưng cảm thấy nuốt không trôi, cô nhớ lại tối hôm Quan Lan vu oan cô lấy
ví tiền của cô ấy, ở sân trường, Vu Hữu Dư đi bộ cùng cô một đoạn. Sau đó, anh
nói: “Anh có thể dùng tiền của em mời anh ăn kem không?”. Sau tối hôm đấy, cô
đủ bình tĩnh để đối mặt với Quan Lan, Thẩm Tam Nguyệt, và đối diện với bản thân.
Lần đầu
tiên, Lâm Tiểu Niên cảm thấy hình như bản thân mình đã làm sai gì đó, nhưng rốt
cục sai ở đâu?
Vu công
tử đang giận cô chăng? Nhưng vì cái gì cơ chứ? Lẽ nào là vì lúc nghỉ hè anh gọi
điện cho cô hỏi có nhớ anh không mà cô không trả lời?
Cô cũng
có chút nhớ anh nhưng câu đó cô không thể nói thành lời được.
Rõ ràng
là đầu mùa xuân, tại sao lại lạnh hơn cả mùa đông vậy nhỉ?
Lâm
Tiểu Niên đút tay vào túi áo, vừa đi vừa đá sỏi trên đường, trong lòng thấy khó
xử, lại có một chút gì đó không cam tâm. Chân cô đá mạnh, viên sỏi tròn lăn
lông lốc ra xa, lăn lông lốc một lúc rồi dừng lại dưới một đôi giày thể thao
màu xám đậm.
“Sư tỷ
không nên đá sỏi để trút giận chứ?” Nhìn ngược qua ánh đèn, thấy rất rõ người
đó chính là tiểu sư đệ, khuôn mặt mập mờ và ảm đảm.
Cô bối
rối cười: “Đâu có, sư tỷ có giận đâu?”.
Tiểu sư
đệ bĩu môi: “Vu sư huynh đang hẹn hò cùng với một cô gái đẹp khác ở quảng
trường nhỏ của nhà phát triển tố chất mà sư tỷ đại lượng như vậy sao?”.
Vu công
tử hẹn hò với người khác!
Nghe
được tin đấy, Lâm Tiểu Niên đứng bần thần, ngay lập tức nở một nụ cười: “Anh ấy
hẹn hò thì có liên quan gì đến sư tỷ?”.
“Vu sư
huynh là bạn trai của sư tỷ mà.” Tiểu sư đệ thấy không bình thường: “Lẽ nào…”.
“Không
phải đâu.” Lâm Tiểu Niên hình như đang giận dỗi, lạnh nhạt nói.
“Không
phải cái gì?” Tiểu sư đệ gặng hỏi.
“Vu sư
huynh từ trước đến giờ không phải là bạn trai của tỷ.” Cô nói rất bé, có gì đó
tủi thân đến nỗi mà tiểu sư đệ không nghe rõ, chỉ cho rằng cô đang oán trách.
“Sư
tỷ!” Tiểu sư đệ nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy trắng ấy, sắc mặt không
được tự nhiên, mau chóng đưa tay đỡ cô.
Tiểu sư
đệ thấy cánh tay mình đau nhói, tay của cậu bị người khác kẹp chặt.
“Hai
người ở đây làm gì thế?” Vu Hữu Dư khuôn mặt tối sầm lại đứng ở bên cạnh cô,
nhưng không nhìn cô, chỉ chằm chằm nhìn tiểu sư đệ.
Giọng
nói khó chịu: “Tránh xa cô ấy ra.”
Lâm
Tiểu Niên liếc nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp đứng ở bên cạnh Vu công tử thấy
rất ngạc nhiên. Một cô gái rất đẹp, cô ấy đã từng nhìn thấy nhiều người đẹp,
nhưng những người có phong cách như thế này thì lại rất ít. Toàn thân cô gái ấy
lộ rõ sự trong sạch, dường như không vương chút bụi trần nào.
Trong
lòng cô băn khoăn, rồi chợt hiểu rõ, Vu Hữu Dư không thể bỏ qua người con gái
ấy.
Cô bất
giác dựa vào người của tiểu sư đệ, giọng của cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi
nào, đừng làm phiền người khác.”
Tiểu sư
đệ bật cười, kéo tay cô, gật đầu: “Đệ đã giữ được chỗ ở phòng đọc sách của thư
viện rồi.”
“Lâm
Tiểu Niên, hôm nay em dám đi…” Vu công tử thở gấp, trong mắt hình như có lửa,
đến cả giọng cũng có cảm giác như muốn thiêu cháy người khác.
Cô sợ
sự quan tâm ghê gớm và sự dịu dàng thái quá của anh, nên càng không dám dừng
lại, kéo tiểu sư đệ chạy.
“Em còn
chạy?” Vu Hữu Dư phẫn nộ, đuổi theo, từ đằng sau cô nắm được vạt áo của cô, tay
kia lùa lên trước ngực cô để giữ cô.
Lâm
Tiểu Niên trong lòng thấy không yên, quay đầu lại cắn vào vai anh một cái.
Cô nghe
thấy tiếng mắng chửi của anh, sau đó cảm thấy dạ dày co thắt lại, chua chua cay
cay nơi sống mũi, nước mắt bắt đầu trào ra.
Không
phải vì tủi thân, cũng không phải vì tức giận, cũng không phải vì buồn bã, cô
muốn khóc, vì khoảnh khắc ấy, trái tim cô đã mềm nhũn như nước biển mênh mông.
Gặp
tình huống bất ngờ này, Vu Hữu Dư bối rối, không biết nên làm thế nào: “Lâm
Tiểu Niên, em đừng khóc!”.
Cô vội
vàng lau nước mắt, kiên cường ngẩng đầu nói với anh: “Em làm sao mà phải
khóc?”.
Bởi vì
bạn trai trên danh nghĩa của cô lại hẹn hò với người con gái khác cho nên cô
muốn khóc? Bời vì không cưỡng lại được sức mạnh của anh nên cô muốn khóc? Vì
trước đây anh không để ý đến cô, mà bây giờ lại khiến cô có cảm giác anh vẫn
còn rất quan tâm đến cô, cho nên cô muốn khóc?
Những
điều đấy, đều không phải là ý muốn của cô à! Nhưng, tại sao một góc trái tim cô
vẫn hờ hững như vậy?
“Chúng
ta đi thôi.” Cô nắm lấy vạt áo của tiểu sư đệ, khẽ bước đi.
Vu Hữu
Dư không chặn cô lại nữa, đứng trơ trơ nhìn hai người bọn họ đi xa.
Cô gái
đứng bên cạnh hình như đã hiểu mọi chuyện liền cất tiếng hỏi: “Cô ấy là Lâm
Tiểu Niên?”.
Vu Hữu
Dư gật đầu: “Đúng! Việc theo đuổi này thật phiền phức chết đi được.”
Cô gái
im lặng, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh: “Chị lại không nghĩ như
thế.”
Lâm
Tiểu Niên không đi cùng với tiểu sư đệ đến thư viện, mà một mình đến phòng tự
học, cô chán nản ngồi viết từ đơn cấp sáu.
Cát
Ngôn tìm cô đi mượn sách tham khảo, hỏi cô một câu: “Gần đây không nhìn thấy
cậu và Vu công tử đến phòng tự học?”.
Lâm
Tiểu Niên phân tán tư tưởng viết một