
ắm lại, lông mi dài che cặp mắt của cô, giống với một chiếc quạt, đẹp và tinh
tế. Cặp môi hồng của cô như hé mở, giống như đang thì thầm một mình. Một cô gái
yếu đuối kiên trì đứng bên cạnh anh cả đêm, đã cho anh sự an ủi rất lớn.
Anh thở
dốc, trong tim như có chất độc, rất ngứa ngáy. Môi anh tiến về phía cổ cô, hít
thật sâu mùi hương toát ra từ cơ thể cô, bất giác hôn lên cổ cô.
“Dừng
lại.” Cô đẩy anh ra, sau đó tỉnh lại.
Anh khẽ
nói: “Niên Niên? Lên giường ngủ đi.”
Cô
giống như một chú gấu nằm trên gối, mơ mơ hồ hồ lắc đầu: “Không cần đâu!”.
Anh như
say đắm bởi dáng ngủ yên bình ấy, ôm một chiếc chăn lụa ra, bế cô lên ghế sofa.
Lục đục
đến nửa đêm, anh cũng mệt, ngủ thiếp đi. Nhưng, trên môi vẫn nở một nụ cười.
Lâm
Tiểu Niên thấy bên cạnh mình có tiếng động liền tỉnh giấc. Vu Hữu Dư đang ngủ
ngon bên cạnh cô, trông rất đáng yêu, giống như một cậu bé tinh nghịch, không
chút kiêu ngạo. Đương nhiên, cũng không còn sự sợ hãi và khó chịu như trong
bệnh viện nữa.
Ánh
sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào lông mày và mắt anh, nhìn anh
rất đẹp trai. Lúc anh ngủ, yết hầu anh động đậy, lộ rõ vẻ nam tính, chỉ cần
nhìn như thế, cũng khiến người khác cảm thấy bồn chồn.
Cô lay
cánh tay anh, nói: “Sư huynh, tỉnh dậy đi!”.
Anh
chuyển người ôm lấy tay cô tiếp tục ngủ, trong mồm vẫn lẩm bẩm: “Tối hôm qua
không phải em gọi anh là Hữu Dư sao?”.
“Hữu
Dư?” Cô mỉm cười, lúc cô tức giận phải mắng anh như thế. Cô cho rằng bản thân
sẽ không bao giờ có thể thân mật với người con trai nào khác ngoài Kiều Hoài
Ninh.
Lâm
Tiểu Niên xoa bụng, nói một cách đáng thương: “Dậy đi, Vu đại công tử, em đói
rồi.” Cô đột nhiên phát hiện gọi Vu công tử như thế thật hay, rất phù hợp.
“Vu đại
công tử?” Anh mở mắt ra và cười, vặn lưng và nói: “Sau này em đừng học cách
chửi mắng của người khác nữa nhé.”
Vu Hữu
Dư gọi điện đến bệnh viện hỏi tình hình của anh năm, nghe nói có biến chuyển
tốt, mới yên tâm.
Anh vào
phòng bếp giúp Lâm Tiểu Niên tìm thức ăn, nhưng không tìm được gì.
Vu Hữu
Dư chau mày, từ trước đến giờ anh chưa vào bếp bao giờ, thậm chí hiếm khi tự
đun nước.
May mắn
thay, Lâm Tiểu Niên đói, cô xắn tay áo, háo hức: “Nấu mỳ nhé, em nấu!”.
Vu Hữu
Dư ngẩn người nhìn bát mỳ của Lâm Tiểu Niên nấu để trên bàn, sợi mỳ trắng muốt,
không chút thức ăn, không muốn ăn.
Nhưng
anh vẫn phát huy phong độ và sự giáo dục tốt đẹp của mình, dùng đũa gắp vài sợi
mỳ bỏ vào miệng. Vừa ăn vừa nói: “Rùa con, tài nghệ nấu nướng thế này thì lấy
được ai?”.
“Một
người phụ nữ đảm đang không thể nấu ngon nếu không có gạo.” Lâm Tiểu Niên bĩu
môi bác bỏ: “Bản thân anh cũng không động tay. Em giúp anh nấu mỳ, lại còn bày
đặt kén cá chọn canh!”. Cô nhìn anh chằm chằm, hùng hồn nói: “Sau này em sẽ lấy
đầu bếp!”.
Anh
ngạc nhiên hỏi: “Em nói thật sao?”.
Lâm
Tiểu Niên ngẩng đầu: “Mẹ em lấy bố em vì bố em biết nấu ăn, cho nên, em cũng
phải tìm một người chồng biết nấu ăn, anh ấy sẽ nấu cho em ăn… Như thế hạnh
phúc biết bao!”.
Cô nhắm
hờ mắt tưởng tượng cảnh cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hình dáng mờ ảo của người
chồng tương lai, cái dáng người cao cao, đôi vai rộng… giống như Kiều Hoài
Ninh.
Lúc nhỏ,
bố mẹ không ở nhà, khi Kiều Hoài Ninh nấu món gà Cung Bộc, biết cô thích ăn quả
khô, nhiều lạc. Anh sờ đầu cô nói: “Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ nấu cho em
ăn.”
Nhưng,
sau này… anh đã thay đổi, có bạn gái, sau đó, không đối xử tốt với cô nữa.
Cô cũng
thay đổi, lại còn tình nguyện nấu cho người con trai khác ăn. Do đó, anh không
phải là người duy nhất thay đổi.
Nghe cô
nói sẽ lấy một anh đầu bếp, Vu Hữu Dư thấy mình thật sự thất bại, trong ý nghĩ
về tương lai, cô cố ý hay vô tình gạt anh ra ngoài.
Anh thử
hỏi cô: “Lấy một người có tiền không tốt sao? Anh ấy sẽ thuê một đầu bếp cho
em.”
“Hương
vị nấu ăn của người đầu bếp được thuê làm sao mà giống với người yêu mình nấu
chứ?” Cô phản bác.
Anh
không nói gì, nhưng nhớ rất kỹ.
Vu Hữu
Dư đưa Lâm Tiểu Niên về ký túc, sau đó quay trở lại bệnh viện.
Lâm
Tiểu Niên trách anh: “Anh phải đi thăm người bệnh, lại còn đưa em về làm gì?
Không phải lại quay lại một vòng sao? Chả lẽ em không biết đường.”
Anh
nhìn cô cười, độc đoán nhưng nhẹ nhàng, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Em là bạn
gái của anh, tất nhiên là phải đích thân đưa về chứ!”.
Không
biết phải làm thế nào, câu nói đó làm cô cảm thấy hối hận, rất lâu sao cô cũng
không nói gì, mới nhớ phải đẩy anh đi: “Mau đi đi, đi thăm anh năm đi!”.
Mùa đông
năm nay đến rất sớm.
Sau khi
thi xong, Lâm Tiểu Niên không còn liên lạc với Kiều Hoài Ninh nữa, mà đi mua vé
tàu về quê.
Vu Hữu
Dư lái xe đưa cô đến ga tàu, tiện đường đưa cả Nguyễn Tình Không và Tiết Băng
đi.
Trên
xe, Nguyễn Tình Không trêu Vu Hữu Dư: “Sư huynh, lần này không phải anh đưa
Tiểu Niên về nhà chứ?”.
“Sư
tỷ!” Lâm Tiểu Niên ra hiệu cô đừng nói nữa.
Nguyễn
Tình Không không nói nữa, nhưng Tiết Băng lại tiếp lời: “Có gì bí mật chứ? Sao
không đưa về được!”.
“Tiết
Băng, cậu thử nói lại xem, hai người sẽ đi bộ ra