
hết sức
ngồi viết chữ, anh ngồi bên cạnh cô đang làm mẫu đề thi thử IELTS.
Anh vừa
làm vừa nhìn cô, Lâm Tiểu Niên thấy anh không chuyên tâm, liền dùng bút gõ lên
đầu anh mấy cái: “Mau làm bài đi!”.
Anh nắm
lấy bàn tay bé nhỏ của cô, trợn hai mặt dọa cô: “Tên tiểu nghịch tử này, làm
phản à, dám đánh ta sao?”.
Cô nói
năng hùng hồn trách móc anh: “Ai bảo anh không tập trung?”.
Ban đầu
anh muốn nói: “Có em ở bên cạnh, anh làm sao chuyên tâm được?”. Nhưng lại sợ cô
nghe xong liền bỏ về, cho nên anh nghĩ lại không dám nói, chỉ nói: “Anh không
biết làm, IELTS khó lắm!”.
Cô liền
bắt đầu quở trách anh: “Sao anh lại đỗ được đại học hả? Tiếng Anh dễ thế này mà
cũng không biết làm!”.
“Em
không phải không biết thanh niên Bắc Kinh đỗ đại học trong nước nhiều hơn là đi
nước ngoài. Cho nên nếu so sánh các cử nhân trong nước và ở nước ngoài, chúng
ta còn thua xa.” Vu Hữu Dư viện cớ giải thích thêm.
“Thật
là khiến người khác phải ghen tỵ, hệ thống giáo dục vẫn chưa công bằng!” Nghĩ
đến thời kỳ đầu, cô thi vào trường đại học Bắc Kinh đã tốn rất nhiều công sức
mà cũng không được.
“Nói
với anh cũng chẳng có tác dụng gì, em đi tìm Bộ trưởng Bộ Giáo dục mà nói!” Vu
Hữu Dư nhìn khuôn mặt nhăn nhó tức giận của cô, anh cảm thấy rất đáng yêu và
rất buồn cười.
Ngồi
cùng Lâm Tiểu Niên trong phòng tự học, Vu Hữu Dư làm gì cũng thấy không tập
trung nên anh dừng lại một lúc, lấy bút và giấy của cô, như phượng múa rồng bay
viết tên của mình lên.
“Xem
này, thế này mới gọi là chữ chứ!” Anh không phải khoe khoang, chữ của anh rất
đẹp, đẹp hơn chữ cô rất nhiều.
Lâm
Tiểu Niên bắt đầu phục Vu Hữu Dư, không nén nổi hỏi: “Trước đây, tại sao anh
không làm chân tuyên truyền cho hội sinh viên?”.
“Bởi vì
em gia nhập rồi!” Anh trả lời tiếp: “Anh và Bắc Hải đánh cược, anh cá là em
chưa từng luyện chữ, cậu ấy cá là em đã từng luyện chữ.”
“Ồ?” Cô
tò mò: “Đặt cược là cái gì?”.
“Nếu
anh thắng, em sẽ gia nhập vào hội sinh viên; anh thua, sẽ mời toàn bộ mọi người
trong hội sinh viên đi Xuyên Lạc Viên ăn đêm! Nếu Bắc Hải thắng, cậu ấy cũng
đưa ra điều kiện đấy; cậu ấy thua, cũng sẽ mời mọi người đi ăn đêm.”
"Em
nghe không hiểu!" Cô nói. Anh nói rất đơn giản, nhưng cô nghe vẫn thấy mơ
hồ.
"Đầu
óc bã đậu, hiểu được mới là lạ!".
Đầu óc
bã đậu, câu này thì cô hiểu. Cô giơ tay gõ nhẹ lên đầu anh: "Ai là đầu óc
bã đậu? Anh thử nói lại một lần nữa xem!".
Anh giơ
hai tay xin đầu hàng: "Là anh sai, được chưa?".
"Không
được, anh phải xin lỗi!"
"Bỏ
đi? Anh dạy em luyện chữ là được chứ gì? Anh không dễ dàng dạy người khác đâu
nhé."
"Xin
lỗi!"
Cô
không chịu bỏ qua: "Em là đệ tử quan môn của bậc thầy thư pháp... Em dạy
anh thì có?".
Anh dạy
cô viết chữ, nhưng chỉ dạy viết đi viết lại đúng ba chữ - Vu Hữu Dư! Cô viết đi
viết lại thấy mệt mỏi liền hỏi: "Còn cái gì khác không?".
"Có
chứ!" Anh tự tin, dùng một loại chữ khác viết tiếp ba chữ Vu Hữu Dư.
Lâm
Tiểu Niên hỏi: "Lúc anh học viết thư pháp, thầy giáo chỉ dạy anh mấy chữ
này thôi à?".
Anh gật
đầu: "Những chữ này anh học mất ba năm! Bây giờ em mới học được nửa tiếng,
vội gì chứ?".
Lâm
Tiểu Niên suýt chút nữa bật khóc, nhưng sợ mọi người xung quanh chú ý nên phải
nén chịu, buồn bã nói: “Em vẫn quyết định không học.”
Gần đến
lúc Vu Hữu Dư thi IELTS, Lâm Tiểu Niên sợ làm phiền Vu Hữu Dư học nên không đến
phòng tự học. Cô chọn thư viện làm điểm đến tạm thời của mình.
Mặc dù,
Vu công tử nhiều lần giữ chỗ cho cô, nhưng cô chỉ đến một lúc rồi đi luôn. Vu
công tử bận rộn làm đề thi thử, nên để cô tự do, thoải mái làm việc theo ý
mình.
Anh tin
rằng Tôn Ngộ Không dù có lợi hại, có chạy đâu cũng không thoát khỏi tay của Phật
Tổ, nhưng anh sai vì đã bỏ đi những yếu tố khác.
Ở trong
phòng đọc sách của thư viện, Lâm Tiểu Niên quen một tiểu sư đệ. Cậu ta rất
nhiệt tình chào hỏi Lâm Tiểu Niên, đồng thời luôn hỏi cô về vấn đề học tập, và
việc tham gia các hoạt động xã hội. Những việc này cô rất am hiểu và có hứng
thú.
Càng
ngày, cậu tiểu sư đệ này càng hiểu tính cách của Lâm Tiểu Niên, biết đó là một
sư tỷ hiền lành tốt bụng. Dường như với tất cả các yêu cầu của cậu, cô đều hứng
thú trả lời, cậu ta liền bạo dạn hơn để ngỏ lời cô mời đi ăn.
Tiểu sư
đệ là một người trẻ tuổi, cao hơn Vu Hữu Dư một cái đầu, hơn nữa tính tình rất
hòa đồng.
Lâm
Tiểu Niên rất quý sư đệ này, nên quan tâm cậu ta nhiều hơn. Ví dụ, tiểu sư đệ
này không biết siêu thị và các chợ xung quanh ở đâu, Lâm Tiểu Niên liền giúp
cậu ta vẽ một bản đồ rất chi tiết, hướng dẫn cậu ta đi xe nào.
Tiểu sư
đệ này là một người rất thông minh, đi siêu thị về, đều mua đồ ăn vặt mà cô
thích. Lâm Tiểu Niên không muốn nhận không nên tất nhiên cô đã mua cho cậu ta
những thứ khác tặng người yêu của cậu. Có đi có lại như thế, mối quan hệ của
hai người càng trở nên khăng khít, thân thiết hơn.
Đến cả
Thẩm Tam Nguyệt cũng nhìn thấy rõ ý của tiểu sư đệ này, nhắc nhở Lâm Tiểu Niên:
“Cậu bé đó có tình ý với cậu đấy!”.
Lâm
Tiểu Niên cười, giải thích: “Chỉ là một tiểu đệ thôi mà!”.
“Sư