
đệ
thì làm sao? Đầu năm nay, phổ biến tình yêu chị em – phi công trẻ lái máy bay
bà già!”
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy Thẩm Tam Nguyệt nghĩ quá nhiều, đúng là lo bò trắng răng.
Nhưng
Thẩm Tam Nguyệt vẫn nghiêm túc nói: “Tốt nhất đừng để Vu công tử nhìn thấy.
Đừng khiến anh ấy giận! Cuối cùng chết cũng không biết đường nào đâu!”
“Vu Hữu
Dư đâu phải xã hội đen?”
“Nhưng
anh ấy là bạn trai của cậu!” Thẩm Tam Nguyệt nháy mắt, ra hiệu cho Lâm Tiểu
Niên.
Lâm
Tiểu Niên thì thầm: “Bạn trai cái gì? Là bạn trai tạm thời thôi mà?”.
Noel.
Trong trường tổ chức tiệc khiêu vũ, tiểu sư đệ này hẹn với Lâm Tiểu Niên từ rất
sớm, lời lẽ uyển chuyển và nhẹ nhàng: “Sư tỷ dẫn đệ đi mở rộng thêm kiến thức
nhé!”.
Lúc đó,
Lâm Tiểu Niên hào hứng đồng ý: “Được, cứ đi theo sư tỷ!”.
Cho nên
đến lúc Vu Hữu Dư hẹn với cô, cô cảm thấy bối rối: “Biết sớm thế này đã không
nhận lời người khác!”.
Vu công
tử ngạc nhiên, ngoài anh ra, còn ai dám công khai mời cô tham gia khiêu vũ? Lẽ
nào bên cạnh Lâm Tiểu Niên đã có “một Vu công tử khác”.
Anh vội
vàng hỏi ai mà không sợ chết, dám có tình ý với “bạn gái” của anh, anh cũng
muốn xem “đối thủ của mình là ai.
“Được.
Em đi với người ta đi, anh sẽ hẹn với người khác.” Lời nói như mây tan gió
lặng, mang theo chút lạnh lẽo, Lâm Tiểu Niên nhăn mặt: “Lẽ nào nhiệt độ giảm?
Dự báo thời tiết tại sao không thông báo trước nhỉ?”.
Lễ hội
khiêu vũ tổ chức tại hội trường lớn của trường. Trong tủ kính tại hội trường có
một ông già Noel đang nở nụ cười như thiên thần. Lâm Tiểu Niên dùng tay chỉ vào
tủ kính và nở một nụ cười giống ông già Noel.
Tiểu sư
đệ rất cẩn thận, nhắc nhở cô: “Sư tỷ đừng sờ vào đó, lạnh lắm đấy!”. Ánh mắt
của cậu rất chân thật, khiến cô cảm động và khẽ nói: “Người sư đệ này đã để lại
ấn tượng rất tốt trong tim mình!”.
Lâm
Tiểu Niên rất thích cách gọi sư tỷ, cô gọi người khác là sư huynh và sư tỷ,
nhưng bây giờ có người lại gọi cô là sư tỷ, một cảm giác đầy tự hào.
Cô chỉ
muốn trêu tiểu sư đệ này một chút, dùng ngón tay xoa một vệt trắng trên mặt cậu
ta, nhưng vì tay quá ngắn, cậu ấy lại cao hơn, nên cô bị ngã.
May mắn
thay, tiểu sư đệ phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cô lên, nhưng không thể tránh
khỏi sự bối rối.
Cô
ngẩng đầu, muốn nói cảm ơn, nhưng bất chợt, khi quay đầu lại nhìn thấy Vu Hữu
Dư đứng ngay bên cạnh.
“Vu sư
huynh, anh cũng đến à?” Cô ngượng ngùng cười và chào anh, nhưng anh không để ý
đến cô, quay lại tiếp tục nhảy với một cô gái đẹp cô không quen biết.
Lâm
Tiểu Niên bĩu môi, nói với tiểu sư đệ: “Nhìn kìa, người không biết lịch sự chút
nào, sư đệ đừng học theo nhé.”
“Vâng.”
Tiểu sư đệ khẽ nói.
Buổi
khiêu vũ bắt đầu với phần nhảy chậm, không khí cũng chầm chậm, ảm đạm theo điệu
nhạc. Người nhảy cũng ít, chỉ có cao thủ mới dám “tỏa sáng”.
Vu Hữu Dư
đương nhiên là cao thủ. Lâm Tiểu Niên cũng không hề thấy lạ, những người giàu
có như anh mà đến khiêu vũ cũng không biết thì cô mới cảm thấy có gì đó không
bình thường.
Bạn
nhảy của anh cũng rất tuyệt, một cặp rất xứng đôi. Sau khi tiếng nhạc kết thúc,
mọi người trong hội trường nổ một tràng pháo tay giòn giã.
Lâm
Tiểu Niên quên ngay thái độ khó chịu vừa nãy của Vu Hữu Dư, đứng bên cạnh không
ngừng vỗ tay. Lúc dừng lại, Vu Hữu Dư nhìn cô một cái, không nói gì, thái độ
này hình như dang tức giận ai đó.
Sau khi
cao thủ đã trình bày phần trình diễn của mình, còn lại là tiết mục của “tôm
binh cua tướng”, tư thế trình diễn rất độc đáo, khiến cho mọi người cười phá
lên, nhưng không khí náo nhiệt lên hẳn. Giải trí! Giải trí không vì người khác,
mà vì bản thân là được rồi.
Tiểu sư
đệ kéo cô thỉnh cầu: “Sư tỷ, chúng ta cũng nhảy đi, bảo đảm sẽ nhảy tốt hơn một
số người đó!”.
Lâm
Tiểu Niên định tìm Vu Hữu Dư nói vài câu, giải thích tại sao cô lại đi cùng cậu
tiểu đệ này đến bữa tiệc, nhưng đi được vài bước đành dừng lại, vì thấy anh
đang ân cần chu đáo chăm sóc cho người đẹp của mình.
“Được,
chúng ta nhảy nào!” Cô quay đầu nói với tiểu sư đệ.
Tiểu sư
đệ này nhảy cũng không tồi, càng nhảy càng hăng, Lâm Tiểu Niên chỉ biết chuyển
động theo những vòng xoay của cậu. Một lúc sau, cảm thấy chóng mặt, suýt chút
nữa thì trượt ngã.
Tiểu sư
đệ thấy thế, liền đỡ cô dậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô.
Tất cả
đều xảy ra rất bất ngờ, không ai nghĩ rằng Vu công tử đã ở phía sau lưng túm
lấy vạt áo của tiểu sư đệ, đột nhiên đẩy cậu ta ra, sau đó kéo Lâm Tiểu Niên
vội vội vàng vàng rời khỏi đó.
Khoảnh
khắc đó, Lâm Tiểu Niên thấy kỳ lạ, không chút phản kháng nào, thở dài đi theo.
Lâm
Tiểu Niên bị Vu Hữu Dư kéo đến công viên trung tâm của trường mới dừng lại. Vu
công tử lạnh nhạt quan sát cô: “Em lại nhảy cùng với một thằng ngốc sao?”.
“Tại
sao không thể nhảy cùng chứ?” Giọng điệu của anh làm cô tức giận.
“Không
biết bố cậu ta là ai sao? Bố của cậu ta nổi tiếng trong thế giới ngầm! Dính vào
cậu ta coi như em tự tìm đến cái chết rồi.”
Lời của
Vu Hữu Dư tuyệt đối không phải mới lạ, tin tức về người của xã hội đen, Lâm
Tiểu Niên đã được xem qua ở trên mạng,