
nh, Lâm Tiểu Niên lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát anh: Dáng hình tuấn tú,
vai rộng tay thẳng, người toát lên vẻ phong lưu như các công tử thời xưa.
Vì
ngược gió, vạt áo sơ mi của anh bay lên, chạm vào mặt cô, lướt nhẹ trên làn da
của cô. Cô cười khúc khích.
Tiếng
cười của cô đã ảnh hưởng đến Vu công tử, anh càu nhàu một tiếng.
Lâm
Tiểu Niên dám khẳng định, tuyệt đối không phải là lời gì tốt đẹp cả, do đó,
định ngầm tấn công đằng sau anh một chưởng. “Cửu dương bạch cốt trảo” của cô
cũng đã luyện được một thời gian rồi, trong lúc luyện tập cùng Cát Ngôn, cô đã
dọa cho Cát Ngôn đến mức phải xin tha. Cô tin tưởng rằng chiêu “công phu” này
tuyệt đối phù hợp với Vu Hữu Dư khi trong tay anh không có binh khí.
Cơ bắp
của anh quá rắn chắc, cô không có cách nào để ra tay, Lâm Tiểu Niên chỉ có thể
giơ ra chiêu “móng vuốt”.
Trên đường
có một ổ gà, Vu Hữu Dư không nhắc trước ngồi cẩn thận, chỉ nghe thấy tiếng xe
đạp phịch một tiếng, mông Lâm Tiểu Niên bị bật lên rồi hạ xuống làm thành một
đường cong, khiến người cô đau điếng.
“Báo
thù!” Cô đưa ra kết luận chắc chắn. Nhưng, báo thù như vậy sớm quá, thật ra cô
vẫn chưa kịp ra tay.
“Lẩm
bẩm gì thế?” Vu Hữu Dư quay mặt nhìn cô, trông rất hả hê, nhưng vẫn giả vờ thân
thiết hỏi.
Lâm
Tiểu Niên chỉ biết thở dài vì số mình hẩm hiu, gặp phải ngôi sao chổi Vu Hữu
Dư.
Thấy cô
không nói gì, Vu công tử một tay dắt xe, tay kia vòng ra đằng sau sờ tìm tay
của Lâm Tiểu Niên, đặt lên hông của anh: “Ôm đi!”.
Nhìn
thấy Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư tay trong tay, Kiều Hoài Ninh chỉ đứng im lặng,
thất thần, vô cảm, gượng gạo nở một nụ cười.
Âu Dương
Phi thì hoàn toàn ngược lại, niềm nở nói: “Chị biết ngay là các em sẽ đến xem
trận cuối cùng của Kiều Hoài Ninh trong hội sinh viên mà!”.
Lâm
Tiểu Niên không biết nên nói gì, đứng ngẩn người nhìn Kiều Hoài Ninh.
Lúc tay
của cô bị Vu Hữu Dư nắm chặt lại, cô mới chợt tỉnh: “Vâng, tất nhiên, tất nhiên
phải đến chứ… Trận đấu khi nào bắt đầu vậy ạ?”.
Kiều
Hoài Ninh mãi mãi vẫn là người đẹp trai nhất, vẫn ưu tú nhất trong mắt cô, thân
hình đẫm mồ hôi của anh khiến cô say đắm. Lâm Tiểu Niên đứng ở trên khán đài
của trường đại học Bắc Kinh, cũng với những fan khâm phục và yêu thích anh, dồn
hết sức cổ vũ cho anh, đồng thanh hét: “Cố lên!”.
Nhưng
Kiều Hoài Ninh chỉ nhìn Âu Dương Phi. Sau mỗi lần ghi bàn anh đều dùng cặp mắt
sâu sắc, tình tứ nhìn Âu Dương Phi. Cái nhìn ấy có thể làm mọi người bỗng chốc
ngừng thở. Sau đó cô im lặng, khẳng định một câu: Anh đã tình nguyện sống chết
vì nụ cười của người con gái ấy.
Lâm
Tiểu Niên chờ đợi, chờ Kiều Hoài Ninh nhìn cô, kể cả không giống tình ý thắm
thiết như đối với Âu Dương Phi cũng được, ít ra có thể làm cho trái tim cô còn
có chút hy vọng mong manh. Nhưng không, anh không nhìn, dù chỉ một lần.
Cô tự
nhiên dựa vào người Vu Hữu Dư, giống như hơi lạnh đang lẩn khuất vào mùa thu.
Cô biết sự hoang tưởng vừa rồi của bản thân cũng đã bị dập tắt…
Ban đầu
cô cho rằng sau khi cô kéo Vu Hữu Dư đi cùng và tuyên bố mình có bạn trai, Kiều
Hoài Ninh sẽ nhìn cô với ánh mắt khác, sẽ biết cô đã lớn, sẽ không là một đứa
em hàng xóm không có cảm xúc, chỉ biết lôi anh đi ăn uống vui chơi nữa, mà biết
là cô cũng cần tình yêu, cũng giống như anh yêu Âu Dương Phi, thứ tình cảm nam
nữ…
Nhưng
anh không hề nhìn thấy tâm ý của cô. Hóa ra trong mắt anh chỉ có một mình Âu
Dương Phi.
Cô hoàn
toàn thất vọng, đau khổ đến nỗi Vu Hữu Dư đưa cho cô cốc hồng trà lạnh cô cũng
không cầm.
Cô nhìn
ra phía ngoài sân vận động, nhẹ nhàng nói: “Anh Vu, anh còn nước suối không?”
Vu Hữu
Dư cười: “Anh tưởng em chỉ uống nước hồng trà lạnh?”.
“Có một
số thói quen phải thay đổi!”.
“Được,
đi cùng anh.” Vu Hữu Dư kéo cô đi, rời xa khỏi sân bóng rổ.
Lâm
Tiểu Niên không hỏi Vu Hữu Dư đi đâu, cô chỉ muốn bỏ chạy, từ bây giờ, không
gặp lại Kiều Hoài Ninh.
Từ đây,
cô và Kiều Hoài Ninh sẽ không có liên quan gì.
Trong
tim cô đau đớn như bị dao đâm, nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, không đau khổ như
thế này thì cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bóng hình của Kiều Hoài Ninh.
Không
biết đã bị Vu Hữu Dư kéo đi bao xa, nhưng hai người đều kiệt sức, Lâm Tiểu Niên
thở hổn hển, cười ngốc nghếch.
Chỉ
cười, cười, nước mắt lã chã, rõ ràng đó không phải là tủi thân, cũng không phải
là đau xót, không phải là nỗi nhớ, cũng không phải cầu xin tình thương.
Vu Hữu
Dư tay chân cuống quýt: “Bà cô ơi, em đang làm gì thế? Đừng khóc nữa!”. Từ
trước đến giờ anh chưa nhìn thấy con gái khóc như thế, đương nhiên cũng không
biết khuyên như thế nào, chỉ biết yêu cầu cô đừng khóc.
Lâm
Tiểu Niên cứng đầu, không nghe lời, anh càng nói không khóc, cô lại càng khóc
nhiều hơn.
“Lại
khóc, anh hôn em đấy!” Vu Hữu Dư ban đầu muốn đe dọa cô, nhưng nói được nửa
câu, ma xui quỷ khiến thế nào anh kéo mặt cô lại gần, đôi môi của anh phủ lên
đôi môi cô.
Đôi môi
rất ấm, khiến Lâm Tiểu Niên thấy như mình bị thiếu ôxy trong não, quên cả việc
đẩy anh ra, chỉ có lưỡi của anh uyển chuyển ở trong miệng, cô cũng kết hợp làm