
u Hữu
Dư có cát, mình giúp anh ấy thổi thôi.”
Tôi hôm
trước ra khỏi lớp tự học buổi tối, Vu Hữu Dư đưa cô về ký túc. Đi được nửa đường,
đột nhiên anh che một nửa mặt lại và nói không mở mắt ra được. Hình như là có
cát.
Lâm
Tiểu Niên vội vàng banh mắt anh ra và thổi, nhìn thấy có nước mắt chảy ra, cô
giúp anh lau. Bởi vì, dáng anh cao, cô chỉ với đến vai anh, cô kiễng chân lên
tựa vào người anh, tay của anh lại đặt trên hông cô, cho nên cái tư thế ấy nhìn
kiểu gì cũng thấy mờ ám.
Không
ngờ đã để cho Cát Ngôn nhìn thấy.
Buổi
tối về đến ký túc, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt vội vàng đem bộ quần áo mới mua
ra mặc thử, Lâm Tiểu Niên lên mạng đọc tin tức một mình.
Trong
đám bạn bè trên QQ, nick cô sáng nhất, cô vội vàng để ẩn, giả vờ như không có
trên mạng. Sau đó nghĩ lại thấy không cần thiết phải làm như thế, cô có lên
mạng hay không, cũng không liên quan đến anh.
Vì thế
cô từ từ lộ diện, giả vờ như không có việc gì làm lên mạng đọc tin tức.
Kiều
Hoài Ninh nhìn thấy cô lên mạng. liền gửi cho cô một khuôn mặt cười.
Lâm
Tiểu Niên tự nói với bản thân là không được trả lời, giả vờ như không biết.
Nhưng, cái khuôn mặt màu vàng, nháy mắt mỉm cười với cô, nụ cười làm cho cô cảm
thấy chột dạ.
“Có nên
trả lời anh không?” Cô không ngừng đấu tranh với bản thân, cánh tay và trái tim
không thống nhất, thấy sắp xiêu lòng.
Sau đó,
may mắn Vu Hữu Dư gọi điện đến ký túc, gọi cô xuống lầu ăn cơm. Cô thở dài một
tiếng, không do dự liền tắt QQ, lập tức chạy xuống.
“Vu
công tử có ma lực từ khi nào thế nhỉ? Lại có thể khiến cho cậu vội vội vàng
vàng chạy đi như vậy?” Thẩm Tam Nguyệt trợn mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương của
Lâm Tiểu Niên.
Nhìn cô
buồn bã ủ rũ thấy rất vô vị, Vu Hữu Dư cau mày hỏi: “Làm sao thế? Hôm nay đi
mua sắm không vui à?”.
“Làm
sao anh biết hôm nay em đi mua sắm?” Lâm Tiểu Niên có phần tò mò.
Vu công
tử ngại ngùng mím môi: “Là Bành Hưng nói. Anh không hề chủ động hỏi.” Lâm Tiểu
Niên mới hiểu ra, hóa ra từ trước tới giờ vẫn không để ý đến “nội gián” Cát
Ngôn.
Cô than
thở: “Em thấy bộ quần áo đẹp nhưng không mua được. Đương nhiên là tâm trạng
không vui!”
Anh
cười: “Hóa ra vì thế sao? Có đến nỗi phải như thế không? Em không biết bạn trai
em là anh dù chỉ có ít tiền nhưng nếu thấy đẹp, chỉ cần em thích, tất cả đều
thuộc về em sao?”.
“Được
rồi, nhưng anh chưa kiếm ra tiền.” Cách diễn đạt của anh làm cho cô cảm thấy
buồn cười: “Nói như thật ấy.”
Mặc dù
Vu công tử là bạn trai của cô, nhưng cô cũng không để cho anh mua đồ cho cô.
Hơn nữa, cô chỉ là trong một lúc xúc động nhận anh là bạn trai giả của cô.
Người bạn trai này trong tương lai sẽ đi nước ngoài, cách xa cô vạn dặm, có khả
năng đến chết cũng không gặp lại.
“Khi
nào thi IELTS?”
Anh
nghĩ một lúc, giống như phân vân cái gì đó, sau đó mới trả lời: “Tháng sau.”
Cô sờ
trán: “Vậy thì không phải sắp đi nước ngoài sao? Anh đi nước nào? Đợi em giàu
em sẽ đi thăm anh!”.
Vu Hữu
Dư tặc lưỡi, định mắng cô nhưng không nhẫn tâm: “Thật là phí khi anh đối xử tốt
với em như vậy? Sao không giữ anh ở lại?”.
“Con
đường phía trước rộng rãi, đẹp đẽ không đi thì thật là ngốc, giữ anh lại có tác
dụng gì?”
“Đồ
trái tim sắt đá!” Anh tiếp tục ăn cơm, không nói thêm câu gì.
Lâm
Tiểu Niên cảm thấy kỳ học này trôi nhanh hơn các kỳ học khác, chớp mắt một cái
đã đến cuối năm, hội sinh viên bắt đầu cho công việc tuyển dụng mới, sau đó
chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới.
Lâm
Tiểu Niên rất bận rộn, đến cả sự phản đối của Vu công tử cô đều không để ý.
Vu Hữu
Dư nhìn cô chỉ nói: “Lâm Tiểu Niên, em lạnh nhạt với anh, cẩn thận có ngày anh
có người mới!”.
Lâm
Tiểu Niên cười: “Anh đi tìm đi! Nhất định sẽ tìm được người xinh đẹp trẻ trung
hơn em. Nếu không thì trong lòng em sẽ không yên tâm.”
Vu công
tử trợn mắt nhìn cô: “Anh là bạn trai của em. Anh có điểm nào không vừa ý em mà
cứ khi bận rộn thì đuổi anh đi là sao?”.
Lâm
Tiểu Niên chau mày, lắc đầu bó tay. Trước mắt là một người con trai như được
chạm khắc, đẹp trai tuấn tú, cao to, có thể nói là vẹn toàn, nếu không kiêu
ngạo mà điềm tĩnh và tự tin, nhất định là sẽ có nhiều người theo đuổi.
“Nhìn
anh như thế là có ý gì!” Anh thắc mắc: “Không phải đi mua thịt lợn, làm gì mà
soi mói như thế?”.
Cô cảm
thấy ngượng, mau chóng bình tĩnh lại, nói với anh: “Vu sư huynh, anh tốt như
thế, em có đuổi anh đi đâu!”. Thật ra anh là người như thế, hà tất để cô phải
đuổi anh, sớm hay muộn gì anh cũng tự đi.
“Anh đã
nói bao lần rồi đừng gọi anh là sư huynh, nghe xa lạ lắm!” Trong lúc trả lời,
anh cũng không la cô, vẫn nhẫn nại điều chỉnh.
“Vâng,
Hữu Dư!” Cô gọi thì thầm, hoàn toàn không thấy chút khó khăn nào.
Anh mãn
nguyện cười, trả lời cô một câu: “Em Niên Niên.” Lúc anh gọi Niên Niên, giọng
nói rõ ràng, vui tươi.
Cô cười
và chỉnh lại: “Là Niên Niên chứ!”.
Anh gọi
thử lại một lần nữa: “Em Niên Niên.” Nghe xong vẫn chưa thấy giống.
Cô giả
vờ nhẹ nhàng la lên: “Trẻ con thật không dễ dạy!”.
Lâm
Tiểu Niên bị Vu công tử bắt ép ngồi trong phòng tự học. Cô chán ngán