Polaroid
Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323002

Bình chọn: 8.00/10/300 lượt.



cho anh cảm thấy thoải mái hơn.

Vu Hữu

Dư càng hôn càng sâu, giận một nỗi không thể nuốt trọn cô, nuốt tất cả con

người vào trong cơ thể của anh. Sức nóng từ trong cơ thể tỏa ra làm cho anh

không muốn dừng lại. Anh ôm chặt lấy cô, ôm chặt cả người cô về trước ngực anh.

Lâm

Tiểu Niên không phản kháng, ngây thơ cảm nhận cảm giác khi được một người con

trai ôm hôn. Cô cố gắng cưỡng lại, nhưng tiếc rằng đối phương quá mạnh mẽ, nên

cô không di chuyển được.

Hóa ra,

cô cũng cần tình yêu, cũng cần muốn người khác trân trọng. Đó là bản năng, là

khát vọng, cho dù người châm ngòi lửa không phải là Kiều Hoài Ninh, thì vẫn có

thể bị đốt cháy, thậm chí là nổ tung.

Nước

mắt của cô đọng lại ở giữa răng và môi Vu Hữu Dư, sau đó khô dần, khô dần. Cô

nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự ngọt ngào quyến rũ của anh, cô nghĩ mình đã

say.

Vu Hữu

Dư vuốt ve khuôn mặt e thẹn của Lâm Tiểu Niên, mãn nguyện nói: “Cảm giác thật

tuyệt!”.

Lâm

Tiểu Niên không nghe ra ý nghĩa của câu nói đó, hỏi lại: “Tại sao không tiếp

tục nữa?”.

Vu Hữu

Dư suýt chút nữa ngã đập mặt vào tường, may mà nắm được vạt áo sơ mi của cô,

anh nói: “Muốn tiếp tục thì cũng phải chuyển địa điểm chứ? Lẽ nào lại ở đây?”.

“…”

Một lúc

sau cô mới nghe ra được âm thanh huyền bí của anh lúc nãy, lập tức máu dồn lên

mặt, khuôn mặt trở nên giận dữ khác thường.

Anh

hoàn toàn hiểu lầm ý của cô! Cô đẩy anh ra, hồi phục lại lý trí hỏi: “Vừa nãy

tại sao chúng ta lại hôn nhau?”.

Vu công

tử mắt trợn ngược: “Lại còn phải hỏi? Không phải là vì em khóc hay sao!”.

Lâm

Tiểu Niên bĩu môi: “Không đúng, là anh ép em!”.

Vu công

tử đột nhiên trở nên tức giận, nói to: “Lâm Tiểu Niên, em thật không có cảm xúc

gì sao?!”.

Lâm

Tiểu Niên nhận ra mình đã sai, cô chỉ là muốn thoát khỏi tình cảnh éo le này,

muốn nói với anh rằng cô đang bị ám ảnh mới có phản ứng như thế, không muốn anh

hiểu nhầm cô đam mê vẻ đẹp của anh.

“Sư

huynh?” Cô cẩn thận nói rõ từng tiếng.

“Gọi

Hữu Dư!” Anh gầm lên với cô.

Cô ngạc

nhiên, nói thì thầm: “Làm gì mà lới tiếng vậy?”.

“Vu Hữu

Dư!” Cô kêu lên: “Vừa rồi…”.

“Em

nhắc lại nữa coi, anh sẽ đè em xuống và làm thịt em đấy.” Anh nói bên tai cô,

sẵn sàng làm hỏng hình tượng của bản thân, một mực uy hiếp cô.

Lâm

Tiểu Niên mặc dù rất thuần khiết, nhưng vẫn biết “làm thịt” là chuyện gì, khuôn

mặt ửng đỏ, đôi má hồng hồng rực rỡ: “Vu Hữu Dư, anh không thấy xấu hổ à?”.

Đối mặt

như bị chỉ điểm vậy, mắt của Vu Hữu Dư nhìn chằm chằm: “Nói với bạn gái thì

phải thẹn cái gì?”.

Lâm

Tiểu Niên không biết nói gì hơn.

Điện

thoại kêu lên không đúng lúc, là Kiều Hoài Ninh gọi. Giọng của anh ấm áp và nhẹ

nhàng nói: “Trận đấu kết thúc rồi, em đi đâu vậy?”.

Lâm

Tiểu Niên thấy bối rối, cô không trả lời Kiều Hoài Ninh, cầm điện thoại nói với

Vu Hữu Dư: “Hữu Dư, chúng ta đi chơi tiếp đi!”. Sau đó dập máy.

Kiều

Hoài Ninh nắm chặt điện thoại để sát vào tai, nghe âm thanh ồn ào ở đầu dây bên

kia, thẫn thờ không gọi lại nữa.

Âm

thanh náo nhiệt ở trường Bắc Kinh đã dần dần biến mất.

Mùa thu

năm nay, ẩm ướt và lạnh lẽo!

Vào kỳ

học, bởi vì chủ tịch của hội sinh viên và những cán bộ quan trọng đều đứng

trước kỳ thi tốt nghiệp, vì thế trường đại học Chiết Giang phải tổ chức cuộc

bầu cử đổi nhiệm kỳ. Lâm Tiểu Niên có số phiếu bầu cao nhất, nhưng cô không

nhận chức chủ tịch tôn kính mà nhường cho Chu Hiểu Úy.

Vu Hữu

Dư tán thành cách làm của cô: “Với tính cách của em, chỉ làm những công việc

đơn giản là hợp nhất!”.

Lâm

Tiểu Niên bĩu môi: “Anh xem thường em rồi đấy. Nếu em muốn làm thì nhất định sẽ

làm tốt hơn anh!”.

“Vậy

tại sao không làm?” Anh hỏi cô.

“Không

có hứng!”

Tô Bắc

Hải nói chen vào một câu: “Anh nghĩ, em sợ bản thân mình làm tốt quá, mọi người

sẽ ghen tỵ phải không?”.



không nói gì, khẽ mỉm cười.

Cuối

tuần, Lâm Tiểu Niên cũng không dễ thoát khỏi bàn tay của Vu Hữu Dư, cô cùng với

Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đi mua đồ ở lăng Công Chúa. Ban đầu Quan Lan cũng

đi cùng, nhưng nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, thì lập tức nói là có việc không đi

được.

Thẩm

Tam Nguyệt giải thích: “Có thể là nhìn thấy Lâm Tiểu Niên thấy ngại, rốt cục, chỉ

vì chuyện tiền nong mà thôi.”

Cát

Ngôn không nói gì, thở dài.

Nhắc

đến chuyện cũ, Thẩm Tam Nguyệt cũng cảm thấy bối rối, lúc đấy cô cư xử cũng hơi

quá đáng.

Lâm

Tiểu Niên thấy bầu không khí căng thẳng, vội nhanh chóng xoa dịu lại tất cả:

“Dù thế nào cũng đã qua rồi! Nhắc lại cũng chẳng để làm gì... Không phải nói đi

mua sắm sao?”.

“Đúng

rồi, mau lên, đi, đi, quy tắc cũ, ai đi chậm phải đãi kem ốc quế!”

Trên

đường, Thẩm Tam Nguyệt hỏi Lâm Tiểu Niên: “Nói cho mình nghe chuyện của cậu và

Vu Hữu Dư như thế nào đi?”.

Lâm

Tiểu Niên thờ dài, thật ra cô không muốn nhắc lại chuyện đấy nữa: “Bình thường,

ừ, bình thường!”.

“Cái gì

gọi là bình thường? Tối hôm trước mình ngồi học thấy cậu và Vu công tử ở dưới

lầu ôm nhau!” Tính buôn chuyện của Cát Ngôn còn hơn Thẩm Tam Nguyệt, rất rất

nhiều lần rồi.

Lâm

Tiểu Niên giật mình và nói: “Cái gì mà ôm ôm ấp ấp? Đó là do trong mắt V