
cô phải vạch rõ ranh giới với anh sao? Cô cũng vì muốn tốt cho
anh, một người thanh niên tốt như thế, không thể bị cô chiếm đoạt hết? Hơn nữa,
bọn họ quay lại rồi cũng sẽ đến lúc phải chia xa, đó là việc không sớm thì
muộn, có gì phải tiếc nuối chứ.
Cô nhớ
lại câu nói tối hôm đó của anh. Mẹ ơi, là sự thật rồi! Lúc đó, anh có chút gì
sợ hãi.
Có phải
anh diễn kịch quá nhập, cho nên không thể tự thoát ra được? Cho nên, anh trách
cô không biết phối hợp?
Mọi suy
nghĩ đều lẫn lộn, đan xen nhau, cô lần không ra đầu mối đâu nữa.
Haizz,
Vu Hữu Dư, cô đã làm gì mà gây tội với anh chứ?
Không
tìm thấy Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên đành phải tìm Tô Bắc Hải.
“Tô sư
huynh, em mang giấy mời Dạ hội cuối năm đến cho anh, anh đang ở đâu?”.
Tô Bắc
Hải chậm rãi nói: “Lúc nữa anh sẽ tìm em để lấy.”
Nhưng
cô vẫn kiên trì: “Em sẽ mang đến cho anh.”
Lâm
Tiểu Niên vội vội vàng vàng đi đến sân cầu lông thì nhìn thấy Vu Hữu Dư. Hóa
ra, anh đang ở cùng với Tô Bắc Hải.
Rõ
ràng, hai người họ đã chơi rất lâu, mồ hôi đầm đìa, đầu cũng ướt đầy mồ hôi.
Nhìn
thấy Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư quay đầu đi, nhìn ra chỗ khác. Cô chào anh, nhưng
anh không nghe thấy. Lâm Tiểu Niên cố gắng giữ bình tĩnh, đúng theo nguyên tắc:
Anh không để ý đến em, thì em cũng không để ý đến anh. Cô chỉ nói chuyện với Tô
Bắc Hải.
Nói
xong, để giấy mời của Vu Hữu Dư vào trong lòng anh, quay đầu bước đi.
Trong
tay Vu Hữu Dư đang cầm trái bóng, anh ném về phía sân bóng, rồi la to lên, trút
hết tức giận về phía bức tường…
Tô Bắc
Hải nhìn thấy anh có điều bất thường, nhanh chóng đến an ủi: “Nghỉ đi, chúng ta
chơi cũng hai tiếng rồi. Mình không chơi tiếp được nữa.”
Tô Bắc
Hải từ trước đến giờ không giấu giếm sự thực mình thích Lâm Tiểu Niên, nói với
Vu Hữu Dư: “Nếu có cơ hội, mình sẽ nghĩ ra cách để người con gái ấy bên cạnh
mình. Nếu như cậu thực sự không cần cô ấy, mình tình nguyện dang tay đón nhận.”
Vu Hữu
Dư thật sự rất tức giận, ném quả bóng đắt tiền xuống, nói từng câu từng chữ với
Tô Bắc Hải: “Cậu vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội đâu!”.
Sau khi
bữa tiệc bắt đầu, Vu Hữu Dư cũng không lộ diện. Chu Hiểu Úy nghĩ rằng anh không
đến, liền đến hỏi Lâm Tiểu Niên: “Đã mang giấy mời đến chưa? Vu sư huynh nói
như thế nào?”.
Lâm
Tiểu Niên than một tiếng: “Đã đưa rồi, nhưng anh ấy không nói gì.”
Nếu chủ
tịch cũ không đến thì bữa tiệc nhậm chức tân chủ tịch không những có nhiều điều
nuối tiếc mà còn ảnh hưởng đến uy tín và danh tiếng của tân chủ tịch hội sinh
viên. Tân chủ tịch Chu Hiểu Úy lo lắng như đứng trên chảo lửa, ánh mắt hy vọng
hướng về phía Lâm Tiểu Niên.
Trong
lòng Lâm Tiểu Niên rối bời, vì chức chủ tịch là do cô nhường. Điều đó cho thấy
cô giống như đang để Chu Hiểu Úy cưỡi trên lưng hổ.
Vu Hữu
Dư không đến, cả hội sinh viên như không có hào quang. Lâm Tiểu Niên không biết
là lợi hay không chỉ biết đi đưa giấy mời, anh ấy không đến, cô cũng hết cách.
Giáo
viên Đoàn thanh niên ngạc nhiên: “Hữu Dư sao lại không đến?”. Tô Bắc Hải không
ngừng xem đồng hồ, các anh, chị, em đều xúm vào hỏi: “Vu sư huynh có đến
không?”.
Lâm
Tiểu Niên đứng ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Hữu Dư, khi
nhận điện thoại, cô dùng giọng rất phẫn nộ và nói: “Vu Hữu Dư, hôm nay anh
không đến có phải là lấy công trả thù tư không đó?”.
Vu Hữu
Dư không nói gì, trong lòng của Lâm Tiểu Niên càng phẫn nộ, càng buồn bã, do
đó, không nghĩ nhiều cô nói: “Em khốn khổ vì anh, cả hội sinh viên này khốn khổ
vì anh. Hóa ra anh là người hẹp hòi như thế, lại còn ghen tuông vớ vẩn, thật
ích kỷ, anh làm mọi thứ để chống lại em! Anh là ai? Là thượng đế sao?! Anh dựa
vào cái gì mà nhận được giấy mời rồi lại không đến… Đừng nghĩ rằng anh không
đến, hội sinh viên sẽ không làm nổi bữa tiệc này, đừng cho rằng anh không đến,
mọi người sẽ nhớ đến anh, càng không có anh thì càng tốt!”.
Nghe
xong lời trách móc của cô, giọng điệu của Vu Hữu Dư nhẹ nhàng nói: “Lâm Tiểu
Niên, em ăn nói như thế từ khi nào vậy?”.
“Anh
không đến! Sau này, đừng nghĩ em sẽ gọi anh là Vu sư huynh nữa!”
“Từ
trước đến giờ anh cũng không hy vọng em gọi anh là Vu sư huynh, anh cũng không
bảo em gọi anh là Hữu Dư. Nếu hôm nay anh đến, chả lẽ sẽ đổi thành Hữu Dư sao?”
Anh vui vẻ trả lời.
Lúc đấy
có sự có mặt của thầy cô, các anh, các chị, các bạn, Lâm Tiểu Niên cảm thấy xấu
hổ: “Anh thật là! Đợi đã… cái gì? Anh nói anh đến?”.
“Từ
trước đến giờ anh chưa nói là không đến, chỉ là ngoài cổng trường bị tắc đường,
vài phút nữa mới đến.” Anh nhìn bó hoa bách hợp ở ghế bên cạnh trên xe, nở một
nụ cười. Không phải vì bó hoa này, thì anh đã đến sớm rồi.
Lúc bữa
tiệc kết thúc, Chu Hiểu Úy hô hào mọi người đi ăn đêm, Vu Hữu Dư kéo Lâm Tiểu
Niên xin rút lui: “Chúng tôi còn có chương trình khác.”. làm cho mọi người
không có cách nào giữ lại được.
Lâm
Tiểu Niên thực sự rất đói, cô nuối tiếc ngửi hương thơm của món vịt muối ở trên
bàn, nuốt nước miếng thèm thuồng.
Cô trách
Vu Hữu Dư: “Có chương trình gì quan trọng hơn ăn cơm vậy?”.
Anh làm
ảo thuật lấy từ t