
anh chưa từng vì một
người con gái nào mà phải làm như thế. Lần đầu tiên, anh thay đổi, nhưng người
ấy không trân trọng, anh cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đang thất bại ngay
trước mắt mình.
Trong
một thời gian ngắn, Vu Hữu Dư nhanh chóng lên chức, trở thành bạn trai của Lâm
Tiểu Niên.
Anh
giúp cô giữ một chỗ ở phòng tự học, giúp cô mở chai nước, mua cho cô đồ ăn vặt,
hẹn cô cùng đi dạo phố… Anh cũng giống như bao nhiêu người con trai khác, chăm
sóc cho “bạn gái” của mình.
Tận đến
lúc Lâm Tiểu Niên cảm thấy không thể chịu nổi nữa liền nói: “Anh kia, cái anh
Vu kia. Anh kia…”. Nửa ngày “anh kia”, lời nói mới đâu ra đấy: “Anh Vu, anh
không lầm chứ? Anh đừng tốt với em như thế.”
Vu Hữu
Dư nhìn cô: “Thì cứ coi như là diễn kịch thì cũng phải cố gắng chứ? Chẳng hiểu
cái gì cả, đúng là tiểu nha đầu.”
Tiểu
nha đầu!
Lâm
Tiểu Niên nghĩ lúc Kiều Hoài Ninh gọi cô là tiểu nha đầu. Cô nhớ anh đã từng
nói: “Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện.”
Lúc đó,
cô phản đối một cách miễn cưỡng: “Cho dù là tiểu nha đầu nhưng em không hề bé
chút nào đâu.” Câu nói đó để dành nói riêng cho Kiều Hoài Ninh. Cô muốn nói với
anh là cô không hề nhỏ chút nào, tình yêu của cô dành cho anh cũng không nhỏ
chút nào. Nhưng anh không hề hiểu cô.
Nhưng
cô hiểu, cái gì cô cũng hiểu. Anh không yêu cô, chỉ coi cô như đứa em hàng xóm
mà thôi.
Nghĩ
đến điều này, trong lòng Lâm Tiểu Niên cảm thấy đau khổ, cô dũng cảm quay đầu
nhìn Vu Hữu Dư, phản bác một câu: “Ai nói em không hiểu?”.
Tranh
cãi với Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư không thèm để tâm: “Em hiểu chuyện là được
rồi, đi thôi!”. Anh quàng tay ôm lấy eo cô, giống như người yêu thực thụ, anh
ôm cô rất thân mật.
Tay anh
rất ấm, qua chiếc áo đơn, hơi ấm nhanh chóng lan tỏa đến làn da cô. Lâm Tiểu
Niên giật mình, vội vàng đẩy tay anh ra: “Anh làm gì thế?”.
“Hẹn hò
còn có thể làm gì nhỉ?” Vu Hữu Dư trả lời như một lẽ tự nhiên.
“Hẹn hò
cái đầu anh ấy, anh mà còn làm thế này thêm lần nữa, người ta sẽ hiểu lầm đấy.”
Lâm Tiểu Niên ôm sách về phía trước ngực, chỉ sợ Vu Hữu Dư tiến lại gần hơn
nữa.
“Em
không muốn người khác hiểu lầm nên mới đẩy anh ra phải không?” Vu Hữu Du hỏi có
gì đó lạnh nhạt, cái ngữ điệu đó, thần thái đó có giấu ẩn một nỗi đau khổ khó
nói thành lời. Nhưng biểu hiện đó chỉ như thoáng qua, thoắt một cái đã biến
mất, thay vào đó là một nụ cười đau khổ, đầy suy tư.
“Đi
thôi, chúng ta đến trường Bắc Kinh xem bóng rổ. Anh Kiều Hoài Ninh của em đích
thân gọi điện mời chúng ta đến đó!”
“Kiều
Hoài Ninh gọi điện cho anh?” Lâm Tiểu Niên nghi ngờ.
“Trường
đại học Bắc Kinh và trường đại học Chiết Giang có trận đấu giao hữu, mọi người
đã quen với những trận như thế này rồi.” Vu Hữu Dư giải thích.
Lâm
Tiểu Niên nghĩ một lúc, nhăn mặt nói: “Em đã hẹn với Cát Ngôn cùng cô ấy đến
khu bán sách mua sách bài tập cấp sáu rồi.”
“Cát
Ngôn đã có Bành Hưng đi cùng, em đi theo làm gì?” Từ lần đi xem phim trước,
Bành Hưng và Cát Ngôn có vẻ đã thân mật hơn, tiến xa hơn, đến cả Thẩm Tam
Nguyệt và Quan Lan cũng nhận thấy rõ ràng như vậy, Bành Hưng đang cố gắng theo
đuổi Cát Ngôn.
“Em… em
về ký túc giặt đồ.” Lâm Tiểu Niên viện cớ.
Vu Hữu
Dư thấy không vui: “Lâm Tiểu Niên, em thực sự không muốn đi sao? Sợ cái gì? Có
ai ăn thịt em đâu?”.
Cô
không muốn đi, cô không cam tâm nhìn thấy Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi anh
anh em em trước mặt cô, tình yêu đẹp lung linh đó, trong mắt cô nó như là cái
gai.
“Đồ
nhát gan!” Vu Hữu Dư pha trò: “Không muốn đi thì đích thân gọi điện cho Kiều
Hoài Ninh đi. Thật ra anh cũng mong em không đi.”
“Tại
sao?” Cô đi hay không đi, có liên quan gì đến Vu công tử?
“Nếu em
không đi, chúng ta tìm một nơi nào xa xa để hẹn hò nhé, sẽ rất lãng mạn đấy!”
Vu công tử nhìn chằm chằm ngực cô, nơi cô đang khư khư ôm chồng sách.
Lâm Tiểu
Niên cảm thấy đến một nơi rộng rãi chỉ có hai người, đi cũng không được, không
đi cũng không xong, chỉ đành gãi đầu và nói: “Em bận việc rồi.”
“Bận
việc thì cũng phải hẹn hò, đó là nghĩa vụ!” Lại là anh nhấn mạnh với cô về
quyền lợi và nghĩa vụ, thật uổng phí khi cô học chuyên ngành pháp luật.
Cô
ngẩng cao đầu, lẩm bẩm nam mô a di đà Phật. Sao lại có thể gặp phải người không
hiểu lý lẽ như thế này cơ chứ?
Cô lè
lưỡi, dũng cảm nói một câu: “Được, không phải chỉ là đi xem trận đấu thôi sao?
Em đi!”.
“Sao
anh không đi xe ô tô? Trường Bắc Kinh có chỗ đỗ xe mà?” Lâm Tiểu Niên nhìn Vu
Hữu Dư đang lôi chiếc xe đạp ra, cảm thấy bất thường, không giống với dáng vẻ
kiêu ngạo và xa xỉ của anh, theo như lời của Thẩm Tam Nguyệt: “Vu công tử nhà
ta đến cả đi học và đến siêu thị đều phải đi chiếc BMV sang trọng.”
Vu công
tử huýt sáo lắc đầu: “Đi ô tô nhiều cái phức tạp! Lên đây, anh đèo em!”. Nói và
đập tay vào ghế sau.
“Không
cần!”
“Cứ làm
như chưa đèo bao giờ.”
“Em đi
xe bus.” Lâm Tiểu Niên hăm hở đề xuất.
“Anh
chưa đi xe bus bao giờ nên không đi được.” Vu công tử đương nhiên phản đối.
Kết
quả, cô thua, để cho Vu công tử đèo xe đạp đến trường Bắc Kinh xem bóng rổ.
Ngồi
đằng sau a