
i tốt, giải thích hay không giải thích đều không quan trọng.”
“Thế nào là phúc lợi tốt?” Lâm Tiểu Niên không hiểu
hỏi.
Anh trả lại cô một nụ hôn, chạm đúng vào đôi môi, sau
đó vỗ vai cô nói: “Chính là như thế này!”.
Lâm Tiểu Niên xấu hổ đẩy anh ra: “Em không thèm để ý
đến anh nữa!”.
“Em không thèm để ý đến anh, anh sẽ nói nhiều hơn. Nếu
có nói chuyện không nên nói với Kiều Hoài Ninh thì em cũng đừng có trách anh!”.
Lâm Tiểu Niên trợn mắt nhìn anh, sau đó không nói gì
nữa, ngoan ngoãn để anh dắt về khu triển lãm hoa cúc.
Cô không biết, tình hình thế này, cô phải giải thích
lại thế nào thì mới khiến mọi người tin anh không phải là bạn trai cô nữa. Chỉ
vì lúc đó cô không phản ứng lại, không ai biết sự thực, nên mới bị Vu công tử
lợi dụng. Dĩ nghiên, hành động của anh không có ác ý gì, nếu có thì chỉ là tình
yêu anh dành cho cô, tìm mọi cách để tiếp cận trái tim cô.
Trên đường về trường, Vu Hữu Dư luôn nắm tay Lâm Tiểu
Niên. Anh không tin được đây là sự thực, thế là bất giác nắm chặt, đến khi Lâm
Tiểu Niên kêu đau, anh mới nới lỏng tay, bắt đầu tin tất cả đều có thực.
Anh vừa đi vừa nói: “Lâm Tiểu Niên, em không hối hận
chứ?”.
“Hối hận cái gì?”
“Làm bạn gái anh!”
“Không hối hận, dù sao cũng chỉ là đóng kịch thôi mà,
đúng lúc anh đang buồn chán, phối hợp diễn với em, tại sao em phải hối hận
chứ?” Thực ra Lâm Tiểu Niên cũng đang có tính toán của riêng mình. Từ trước đến
giờ, Vu công tử không thiếu các cô gái theo đuổi, vây quanh, lẽ nào lại có thể
trở thành bạn trai thật của cô được? Có lẽ anh chỉ vì buồn chán, trêu đùa cô
một thời gian mà thôi. Huống hồ, học kỳ sau anh tốt nghiệp rồi đi du học, cũng
không bao lâu nữa, hai người sẽ đường ai nấy đi, sau này cô cũng không thể gặp
lại anh nữa. Vì vậy, tạm thời để anh là bạn trai cô sẽ không có bất kỳ phiền
phức gì về sau, vẫn có thể xem là an toàn.
Vu công tử trở nên không vui: “Ai nói là anh muốn phối
hợp đóng kịch với em?”.
Lâm Tiểu Niên cũng không phản bác. Cô từng biết, trước
đây anh có rất nhiều cô bạn gái xinh đẹp, sau một thời gian mặn mà đều không
thấy tăm hơi đâu. Cô tin anh đối với cô không phải là ngoại lệ, kéo dài được
mấy ngày mới mẻ rồi cũng cho vào quá khứ. Cứ cho là anh chân thành nói với cô,
anh đã yêu cô, cô cũng sẽ không tin.
Khá lâu sau, Vu Hữu Dư lại nói: “Lâm Tiểu Niên, bắt
đầu từ hôm nay, anh sẽ làm bạn trai của em!”.
Cô nhớ lại lúc ở vườn bách thảo, chuyện trước mặt Kiều
Hoài Ninh và Âu Dương Phi thừa nhận anh là bạn trai cô, bất giác tâm thần hoảng
hốt, nói cho có lệ: “Anh đã là bạn trai em rồi còn gì!”.
“Anh không phải nói chuyện đó”.
“Thế anh nói chuyện gì?”
“Ai da… Đi thôi, chơi suốt cả ngày rồi, mệt chết đi
được, tối anh sẽ gọi điện cho em!”.
“Không cần đâu.” Lâm Tiểu Niên nhớ tới tập đề thi
tiếng Anh cấp sáu mới làm được một nửa, xem ra tối nay sẽ phải ở phòng tự học
làm rất muộn.
“Này!” Vu Hữu Dư lạnh lùng hắng giọng. Lúc này Lâm
Tiểu Niên mới sực tỉnh, cái anh chàng được gọi là bạn trai chính thức này lại
không vui rồi, thế là cô nói thêm một câu: “Mười một giờ tối em mới về ký túc
xá, nếu anh không sợ muộn quá…”.
Tin tức Vu công tử và Lâm Tiểu Niên yêu nhau nhanh
chóng lan truyền khắp trường. Thẩm Tam Nguyệt tỉ mỉ quan sát Lâm Tiểu Niên một
lượt: “Hành động nhanh quá đấy, nhanh như vậy mà đã nhốt được Vu công tử rồi?”.
Lâm Tiểu Niên không biết phải trả lời thế nào. Cô
không thể giải thích vì cô muốn lừa Kiều Hoài Ninh mới kích động nhận anh chàng
bạn trai giả mạo Vu Hữu Dư.
Vì vậy, cô chỉ cười ha ha, đối mặt với ánh mắt nghi
vấn của Tam Nguyệt, chột dạ gật đầu.
Cát Ngôn nói: “Vu công thử thật tuyệt. Lâm Tiểu Niên,
cậu đúng là gặp vận tốt.”
Chỉ có Quan Lan không nói gì, một mình quét dọn phòng.
Vu Hữu Dư đúng là trước giờ ký túc xá tắt đèn gọi điện
tới thật. Anh và Lâm Tiểu Niên nói đến chuyện năm ngoái hội sinh viên ở Hương
Sơn ngắm lá đỏ, một sinh viên đã đi tiểu lên lá cờ của trường.
“Cậu ta thực sự rất gấp, vì thế mọi người lấy lá cờ
quay lại giúp cậu ta giải quyết. Lúc đó, có lẽ do không cẩn thận mới bắn vào lá
cờ trường.”
Sự lý giải sai lầm của cô khiến Vu Hữu Dư cũng bật
cười theo: “Sao em lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy?”.
“Lúc đó, nghe Tiết Băng nói em đã nghĩ vậy!” Cô giải
thích.
Nói chuyện một lúc lâu, Lâm Tiểu Niên chợt tỉnh. Hai
người quá nửa đêm không ngủ, chỉ vì thảo luận một chủ đề vô vị, thật lãng phí
thời gian, thế là nói mình đã buồn ngủ, vội gác điện thoại.
Thẩm Tam Nguyệt ở trên giường cười lăn lộn, vừa cười
vừa nói: “Chưa từng thấy đôi tình nhân nào như thế, gọi điện thoại buổi tối chỉ
để tranh cãi chuyện người ta đi tiểu, lại còn nói một cách vui vẻ đến như
vậy!”.
Lâm Tiểu Niên không dám ngẩng đầu, nước
mắt khẽ rơi.
Vu Hữu Dư đối diện với cô, giống như
phải chịu sự đả kích rất lớn, không còn thói tự cao tự đại như trước nữa.
Vu Hữu Dư thở dài, nói: “Bỏ đi, là do
anh đa tình làm gì.”
Anh đã thay đổi, chỉ hy vọng cô có thể
nhận ra và có thể chấp nhận con người anh.
Từ trước đến giờ