
lại lời khích bác của Âu Dương Phi:
“Tuổi em không còn nhỏ nữa, ngay cả đến một người bạn trai cũng không có, thật
là một sự thất bại!”.
Ý đồ rõ ràng trong lời Âu Dương Phi, Lâm Tiểu Niên sớm
đã hiểu… Chẳng qua Âu Dương Phi muốn cô sớm rút lui, ít đến bám lấy Kiều Hoài
Ninh.
Những lời khích bác như thế này Lâm Tiểu Niên đã nghe
nhiều, cuối cùng cô đã học được cách phản kích. Nhưng lần phản kích này vô
duyên vô cớ lôi Vu Hữu Dư vào, hình như không được quân tử cho lắm.
Cô cười sầu não, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Sức lực
trong cô dường như biến mất, nói với Vu Hữu Dư: “Sư huynh, xin lỗi!”.
Vu Hữu Dư chăm chú nhìn cô, một lúc sau uể oải lắc
đầu, vẻ mặt hăm dọa: “Xin lỗi còn có tác dụng gì? Thật đáng thương cho tuổi
thanh xuân đầy hứa hẹn của anh bị em lợi dụng như thế. Lâm Tiểu Niên, em phải
chịu trách nhiệm với anh!”.
Buổi trưa, mọi người ăn trưa trong vườn bách thảo,
trải cờ đại học Chiết Giang xuống, lấy những đồ ăn đã chuẩn bị sẵn bày ra.
Tô bắc Hải nói: “Nếu thầy hiệu trưởng biết mọi người
ngồi trên cờ trường ăn cơm, chắc chắn sẽ giận lắm đó.”
Tiết Băng lập tức nói: “Thế này đã là gì? Năm ngoái đi
Hương Sơn ngắm lá đỏ, còn có sinh viên đi tiểu lên trên nữa!”.
Nghe anh nói vậy, mọi người đều cảm thấy buồn nôn, mỗi
người tự lấy đồ ăn rồi đứng lên, không ngồi ở đó nữa.
Lâm Tiểu Niên không đói lắm, liền cầm một chai hồng
trà và một chiếc hamburger, muốn tìm chỗ yên tĩnh ngồi một mình. Cô không muốn
ở chỗ đám đông náo nhiệt thế gặm nhấm nỗi buồn của mình.
Sau khi xảy ra chuyện “bị lợi dụng”, ánh mắt Vu Hữu Dư
luôn dõi theo Lâm Tiểu Niên, phát hiện cô có ý đồ trốn đi một mình, anh liền
gọi lại: “Niên Niên, em đi đâu đấy?”. Anh cố ý gọi cô bằng giọng thân thiết,
tình cảm, giọng nói đó lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lâm Tiểu Niên ngây người đứng chôn chân chỗ đó, thấy
ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía Vu Hữu Dư, xấu hổ nói: “Ai cần anh
quản!”.
Vu Hữu Dư không bối rối, không giận dữ, làm ra vẻ một
người đàn ông, công khai nói: “Đương nhiên anh phải quản rồi, ai bảo em là bạn
gái anh?’. Câu nói này như châm một ngòi nổ, thu hút sự tò mò của tất cả mọi
người.
“Lâm Tiểu Niên là bạn gái của Vu công tử sao?”
“Trời ơi, không phải sự thật đấy chứ?’
“Chuyện này từ khi nào vậy?”
“…”
Mọi người bàn tán sôi nổi, trong khi hai đương sự lại
im lặng.
Lâm Tiểu Niên xấu hổ đứng đó, cô thừa nhận cũng không
được, phủ nhận cũng không xong, đành cúi đầu, đợi Vu Hữu Dư làm sáng tỏ.
Nhưng Vu Hữu Dư chỉ mỉm cười nhìn cô, không nói một
lời.
Cuối cùng, vẫn là Tô Bắc Hải không kìm được, đi đến
bên cạnh Vu Hữu Dư, nói: “Hữu Dư, cậu đừng trêu Tiểu Niên nữa, xem cô ấy xấu hổ
không dám nói gì kìa.”
Vu Hữu Dư nín cười, rất chân thành nói với Tô Bắc Hải:
“Mình không hề đùa.”
Biết rõ chạy trốn không giải quyết được vấn đề gì, thế
nhưng Lâm Tiểu Niên vẫn chọn cách trốn khỏi đám đông.
Lúc đầu, Vu Hữu Dư cho rằng cô xấu hổ, muốn tìm nơi
nào đó trốn. Nhưng một lúc sau, vẫn không thấy cô quay lại, anh bắt đầu lo
lắng.
Nhìn dáng ngồi bất an của Vu Hữu Dư, Tiết Băng tiến
lại, vỗ vào vai anh: “Cậu mau đi tìm cô ấy đi, nếu không lát nữa không kịp về
trường đâu”.
Vu Hữu Dư đoán cô đến chùa Phật Ngọa, vì trước khi đi
vườn bách thảo, cô kể gần đây vận khí không tốt, muốn thắp hương cầu phúc, quả
nhiên anh đã đoán đúng.
Thấy cô thành tâm quỳ trước tượng Phật, Vu Hữu Dư
không lên tiếng, im lặng chờ bên cạnh cô.
Cô quỳ rất lâu mới đứng dậy.
Vu Hữu Dư bước đến cạnh cô, nói nhỏ: “Em có nghĩ rằng
Phật sẽ thực hiện nguyện vọng của con người không?”
Đột nhiên tiến đến làm cô giật mình: “Vu… sư huynh?”.
“Có đạo lý nào là đi gọi bạn trai mình là sư huynh
không?” Anh phá lên cười: “Nếu em thấy gọi Hữu Dư chưa đủ thân mật thì có thể
gọi anh là Dư Dư, anh không để ý đâu.”
Lâm Tiểu Niên cuống quýt: “Vu Hữu Dư, anh đừng có được
nước lấn tới. Anh biết rõ em bất đắc dĩ mới nói vậy mà!”.
“Nói thế nào cơ?” Anh trêu cô.
“Nói…Nói anh là bạn…”
“Bạn gì cơ? Thừa nhận anh là bạn trai em khó đến vậy
à? Anh có điểm nào khiến em không vừa ý?” Anh nhìn cô chằm chằm, nửa cười, nửa
như không phải.
“Không phải vậy, em…” Cô lắc đầu, hít một hơi thật
sâu: “Đó, đó đều là hiểu lầm.”
“Ồ, hóa ra là hiểu lầm.” Anh hơi thất vọng, nhưng ngay
lập tức nhiệt tình trở lại” “Vậy có cần anh đi tìm Kiều Hoài Ninh giải thích rõ
ràng không?”
“Không cần!” Lâm Tiểu Niên hoảng hốt nói.
“Nhưng nếu như vậy chẳng phải người khác sẽ hiểu lầm
chúng ta sao? Anh phải đi tìm anh chàng họ Kiều kia giải thích mới được.” Anh
làm bộ bước đi, liền bị Lâm Tiểu Niên kéo lại.
Lâm Tiểu Niên thực sự rất cuống, cũng rất tức giận,
lại càng hận bản thân mình. Cô nhắm chặt mắt, hôn lên mặt Vu Hữu Dư một cái. Vu
Hữu Dư bị hành động bất ngờ của cô làm cho kinh ngạc đến ngây cả người, một lúc
lâu sau mới tỉnh lại.
Mấy phút sau Lâm Tiểu Niên mới dám ôm lấy mặt, nhìn Vu
Hữu Dư qua kẽ ngón tay, hỏi thăm dò: “Anh còn muốn đi giải thích nữa không?”.
Vu Hữu Dư ngây người lắc đầu, nắm tay Lâm Tiểu Niên
nói: “Nếu phúc lợ