
lại, chào hai
người: “Anh chị cũng đến ngắm hoa cúc à?”.
“Đúng vậy, hội hoa cúc chỉ có mấy ngày này nữa, không
tới thì thật sai lầm.” Trong giọng nói thân mật của Âu Dương Phi có chút không
chân thật. Lâm Tiểu Niên luôn cảm thấy Âu Dương Phi cảnh giác và có ý thù địch
với mình, bèn nói: “Đúng vậy, không tới thì thật phí.”
Thấy Lâm Tiểu Niên nói chuyện với hai người kia khá
lâu, Vu Hữu Dư gọi cô: “Đi thôi, Tiểu Niên Hồ!”.
Lâm Tiểu Niên đành vẫy vẫy tay, tạm biệt Kiều Hoài
Ninh và Âu Dương Phi.
Nhìn theo bóng Lâm Tiểu Niên đi xa dần, Kiều Hoài Ninh
đứng lặng hồi lâu, thở dài một tiếng.
Khu triển lãm hoa cúc là một khu đất hình bầu dục lớn.
Mấy trăm loài hoa cúc quý nổi tiếng tranh nhau đua nở, vô cùng náo nhiệt, mọi
người xem xong ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc.
Ở cạnh chỗ có loài cúc hai màu, mọi người dừng lại rất
đông, sôi nổi bình luận về màu sắc và tạo hình loại hoa cúc đặc biệt này, Lâm
Tiểu Niên tỉ mỉ quan sát tình hình sinh trưởng của hai cây hoa cúc, trong đó,
một cây bị nghiêng nên phải dựa hoàn toàn vào cây kia, khiến cho mọi người nhìn
nhầm, cho rằng trên một cây hoa sinh ra hai màu sắc.
“Thì ra ngay cả hoa cũng được tôn thờ!” Cô thở dài tự
nói.
“Đúng vậy, huống hồ là người!” Không biết Tô Bắc Hải
đã đứng sau lung cô từ lúc nào, nói tiếp câu cùa cô.
“Tô sư huynh?” Lâm Tiểu Niên thấy hơi xấu hổ, cúi đầu
xuống, muốn tránh khỏi ánh mắt chú ý của anh ta.
“Tiểu Niên.” Tô Bắc Hải gọi cô, giọng nói dịu dàng làm
cô đột nhiên nhớ đến Kiều Hoài Ninh.
Ánh mắt cô nhìn qua những bông hoa cúc rực rỡ, trông
thấy Kiều Hoài Ninh ở đằng xa, còn có cả Âu Dương Phi đang đứng cạnh anh, có
người qua đường đang giúp họ chụp ảnh, ánh đèn flash lóe lên, ghi lại những
giây phút thân mật mà đã không biết bao lần cô nhìn thấy.
Tô Bắc Hải im lặng. Anh biết, Lâm Tiểu Niên hoàn toàn
không chú ý nghe anh nói.
Vu Hữu Dư bị mọi người “bao vây” chụp ảnh cùng. Lúc
mới đầu anh còn thấy Lâm Tiểu Niên, sau đó cô biến khỏi tầm mắt anh.
Thế là anh từ chối vô số lời yêu cầu của không biết
bao nhiều sư đệ, sư muội, một mình rảo bước qua nửa khu triển lãm, cuối cùng
phát hiện ra cô ở dưới gốc cây côtinut [2'>.
[2'>
Một loại cây thuộc họ đào lộn hột – ND.
Anh không hiểu vì sao mỗi lần đều có thể nhìn thấy
cảnh ba người đối diện kỳ quái như vậy: Âu Dương Phi thao thao bất tuyệt nói gì
đó với Lâm Tiểu Niên, Kiều Hoài Ninh lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Niên… Còn Lâm Tiểu
Niên, cô gái ngốc đó, bất cứ ai nhìn thấy đều biết trong lòng cô có tình cảm
với Kiều Hoài Ninh.
Vu Hữu Dư không thích thấy cảnh như thế, rất rất không
thích.
Anh bước từng bước tới chỗ bọn họ, bước mỗi bước anh
đều nghĩ, làm sao mới có thể xóa nhòa sự cô độc và thất vọng hằn trên trán Lâm
Tiểu Niên, làm sao mới có thể xóa đi sự buồn rầu và van lơn trong ánh mắt cô.
Lần đầu tiên anh thương một người, lần đầu tiên muốn
chăm sóc, bảo vệ một người.
Vẻ mặt anh đầy cương nghị, anh vì cô mà đến. Trái tim
anh rất kiên cường, anh vì cô mà chiến đấu. Anh nghĩ, anh nhất định phải làm gì
đó cho cô, cho dù chỉ khiến trong lòng cô tạm thời quên đi Kiều Hoài Ninh.
“Rùa con!” Anh đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên, đặt tay
lên vai cô, chỉ muốn cho cô chút sức mạnh.
Người Lâm Tiểu Niên khẽ run lên, cô cảm nhận được sự
động viên của Vu Hữu Dư, liền ngẩng cao đầu, rất khó khăn, nhưng cũng quả quyết
nói: “Anh Hoài Ninh, chị Âu Dương, giới thiệu với hai người, đây là bạn trai
của em, Vu Hữu Dư.”
Vu Hữu Dư bị cô làm cho bất ngờ. Đầu tiên anh bị sốc,
anh cho rằng mình nghe lầm, về sau, anh nhìn thấy trong đôi mắt cô sự thất
vọng, hy vọng, cầu xin, hoảng loạn, đau khổ, bi ai… Trong ánh mắt cô chứa quá
nhiều cảm xúc mà anh có thể hiểu được, nhưng hình như anh lại không hiểu gì.
Anh gật đầu, không phủ nhận lời cô, phối hợp với cô
tiến hành mản nói dối một cách hoàn hảo.
Cô nói: “Em và Vu Hữu Dư quen nhau ở trại hè hồi năm
em học cấp ba… Hữu Dư là người khiến người khác chỉ gặp một lần đã có ấn tượng
sâu sắc…”.
Nghe Lâm Tiểu Niên nói câu đó, Vu Hữu Dư có chút vui
mừng, bàn tay đặt trên vai cô dần dần siết chặt, ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng
mang hết chuyện anh theo đuổi em ra kể chứ? Thật ngại quá!”.
Thế là Lâm Tiểu Niên không nói nữa, chỉ bình tĩnh nhìn
Kiều Hoài Ninh.
Sắc mặt Kiều Hoài Ninh bỗng tái xanh, nắm chặt tay Âu
Dương Phi, giống như nếu không làm vậy, anh không thể nào tin chuyện này là
thật.
Âu Dương Phi cũng rất bất ngờ bởi thông tin này, cô
đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Vu Hữu Dư như khó có thể tin được.
Vu Hữu Dư nhún vai, tự kéo Lâm Tiểu Niên đi về phía có
cờ đại học Chiết Giang, Lâm Tiểu Niên cũng không nói gì, lặng lẽ đi phía sau Vu
Hữu Dư.
Trái tim cô tan vỡ.
“Đợi đã…” Đột nhiên Kiều Hoài Ninh gọi một tiếng,
“Niên Niên!”.
Lâm Tiểu Niên không dừng bước, để mặc Vu Hữu Dư đưa cô
đi ra khỏi tầm nhìn của Kiều Hoài Ninh. Cô bắt đầu run rẩy, người xiêu vẹo, khó
đứng vững.
Cô vốn không nghĩ trong hoàn cảnh vừa rồi sẽ kéo Vu
Hữu Dư vào, nói với Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi anh là bạn trai mình.
Bên tai cô vọng