
ính anh nhìn ra hay người khác nói cho
anh?”
Tiểu
Trình cười nửa thật nửa giả: “Mẫn cô nương, ta thấy dường như cô không cam
lòng. Bất kể phú quý hay nghèo hèn đều là vô định, cuộc sống thế nào còn phải
xem chính mình. Cô xem, thảo nguyên mênh mông, không giới hạn, thật ra cứ đi
mãi rồi sẽ thấy đường.”
Không
ngờ đến đây rồi còn đụng phải tri kỷ của Lỗ Tấn tiên sinh. Tôi trợn tròn mắt.
Tiểu Trình
vẫy vẫy tay, lại chạy tới một bên làm thầy tướng số.
Tôi
sững sờ, bị A Tử kéo vào đám người nhảy múa, cứ cười đùa như vậy, tạm thời quên
đi lo lắng trước mắt. Nhảy mệt, A Tử hào hứng nhét vào trong tay tôi một chén
rượu: “Uống đi!”
Tôi
không suy nghĩ nhiều, lập tức ngửa cổ uống rượu. Ngay sau đó, một chất lỏng
nóng bỏng chảy vào trong dạ dày, rồi cỗ nhiệt lượng lại bốc lên, hun nóng đôi
mắt tôi, tôi đặt cái chén xuống, ho khụ khụ.
Những
người dân du mục nhìn thấy dáng vẻ này của tôi liền cười rộ lên.
Bác Cổ
Li cười: “Dù sao A Mẫn cũng là nữ hài tử từ phía Nam tới.”
Thế
nhưng, sau khi cỗ nhiệt lượng đó qua đi, thứ còn lại chính là cảm giác ấm áp
sâu sắc và hương thơm ngào ngạt. Tôi cảm thấy mùi vị không tệ, hăng hái bừng
bừng nói: “Tôi muốn nữa, cho tôi một chén nữa.”
Dân du
mục nghe vậy cảm thấy rất thú vị, A Tử lập tức đổ đầy một chén nữa cho tôi.
Lúc này
tôi uống thật tinh tế. Chậm rãi nuốt xuống, cảng cảm thấy loại rượu này có
hương cỏ xanh thơm ngát, vô cùng ngon miệng. Uống một ngụm, ăn một miếng thịt
dê nướng, trải nghiệm này vô cùng tuyệt vời.
Đang
vui vẻ, bạn nhỏ Tiểu Trình ghé tới hỏi tôi: “Đây là chén thứ mấy rồi?”
“Không
biết.” Tôi uống vào bụng còn đếm làm gì: “Rất ngon, anh có uống một chút
không?”
Tiểu
Trình quay đầu mắng những người khác: “Nha đầu này không còn biết gì nữa rồi.
Sao không ngăn cô ấy lại?”
A Tử
oan ức nói: “Tửu lượng của Mẫn tỷ có vẻ rất tốt mà.”
Giọng
nói của lão Đa có chút mơ hồ: “Quá càn quấy. Mau mang trà tới đây.”
Tôi ôm
bình rượu, cầm lên tu ừng ực. Tiểu Trình kêu ầm lên, vội vàng giật lấy. Tôi
không cho, kêu to: “Đừng động vào pho mát của tôi!”
Tiểu
Trình toát mồ hôi: “Cô còn uống nữa, hậu quả ngày mai cô chịu.”
Tôi ôm
bình rượu không tha, nhìn thấy dưới mớ tóc bù xù của bạn Tiểu Trình thật ra
gương mặt cũng rất thanh tú, vì vậy tôi vươn tay sờ soạng một cái, thì thầm:
“Thật là mềm.”
Tiểu
Trình tức giận, hất tay tôi ra, vội vàng lui về phía sau, mặt đỏ như mông khỉ.
Tôi
cười ha ha, cao giọng hát: “Thảo nguyên xinh đẹp là nhà của ta, gió thổi cỏ hoa
bay khắp trời…” Tuy ca từ đẹp nhưng không có một âm độ nào của tôi là đúng với
nguyên bản.
Lão Đa
còn rất cảm động: “Cô nương thật sự là tri kỷ.”
Tôi bị
gió thổi qua, một cảm giác hào hùng bùng lên trong lồng ngực, nhất thời cảm
thấy ý chí thiên hạ, quan sát bốn phương. Vừa nghĩ như vậy, tôi lập tức giãy
dụa đứng lên, mở hai tay ra, muốn ôm bầu trời đầy sao đêm nay, trong nháy mắt
nghĩ mình sắp bay lên đến nơi.
Đứng
bật dậy như thế, tôi đầu váng mắt hoa, phịch một cái ngã xuống mặt cỏ. Tiếng
mọi người thân thiết gọi tôi giống như bị gió thảo nguyên thổi qua. Ánh lửa mờ
dần, tiếng động trôi xa, trời đất quay cuồng.
Tôi
nhắm mắt lại, mê man trong hương rượu.
Khi
tỉnh lại, trời đã sáng. Tôi đang nằm trong một căn lều nhỏ sạch sẽ, bên cạnh là
em gái của A Tử, đang ngủ say sưa. Đầu tôi đau đến mức khó có thể dùng từ ngữ
để miêu tả, chỉ hận không thể dung dao chặt phứt đi. Hương trà sữa thơm nồng
bay từ bên ngoài vào. Tôi gắng gượng đứng dậy.
Bác gái
Cổ Li nhìn thấy tôi, cười nói: “A Mẫn tỉnh rồi à? Có đau đầu không? Uống chút
trà đi.”
Tôi cảm
kích cầm cốc trà, ngồi xuống một tấm thảm bên bếp lửa. Bầu trời phía Đông ánh
lên sắc hồng mềm mại, sáng sớm ở thảo nguyên rất lạnh, cái đầu phập phồng đau
đớn của tôi bị gió thổi qua tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bác gái
đưa cho tôi một chiếc bánh nóng hầm hập: “Ăn đi. Chơi đùa cả một đêm chắc cũng
đói bụng rồi. Nhưng cháu tỉnh dậy cũng thật sớm.”
Tôi
nói: “Trước đó vài ngày cháu đang điều chế loại dược mới, cứ cách ba canh giờ
lại phải thêm nguyên liệu mới, vì vậy ngủ muộn dậy sớm, mãi thành quen.”
Sau sự
kiện binh sĩ trúng độc, toàn bộ tâm trí tôi đặt hết vào chương độc kinh, chế
tạo ra rất nhiều loại dược có thể lưu trữ lâu dài. Ngày đó, khi đọc tiểu thuyết
của ông nội Kim, hâm mộ nhất là những cao thủ võ lâm bất cứ lúc nào cũng có thể
lấy ra mấy cái lọ, đổ chút dược vào nước là có thể cứu mạng. Hiện giờ chính
mình cũng làm không ít, tất cả đều đưa đến chỗ Tiêu Huyên một phần, vậy mà anh
ấy vẫn đứng giữa trung tâm nguy hiểm.
Nói đến
đây, không biết hiện giờ anh ấy thế nào? Chuyện của anh ấy đã xử lý đến đâu?
Gây dựng một sự nghiệp lớn như vậy, một mình anh ấy chống đỡ, vậy mà trước giờ
chưa từng thấy kêu khổ.
Uống
hết cốc trà sữa, dường như gió lại lớn hơn một chút. Tôi đứng lên, nói cảm ơn
bác gái.
Trong
gió dường như có một mùi kỳ lạ, tôi nghi hoặc nhìn về hướng gió thổi tới. Thảo
nguyên mênh mông, đường chân trời uốn thành một đường cong duyên dáng. Nhìn có
vẻ mọi thứ đều rất bình thường và an b