80s toys - Atari. I still have
Ca Tẫn Đào Hoa

Ca Tẫn Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328660

Bình chọn: 9.00/10/866 lượt.

trẻ em đang rút

lui. Cuối cùng, những loại thuốc còn lại tương đối mạnh, kẻ trúng độc da thịt

thối rữa, vô cùng thê thảm. Lần đầu tiên tôi ra tay nặng như vậy, nhưng nhìn

những dân du mục chưa kịp chạy trốn chết thảm dưới đao của bọn chúng, tôi chỉ

hận mình trói gà không chặt, không thể tự tay giết bọn chúng.

Bỗng

nhiên, phía trước truyền tới một tiếng hét hoảng hốt. Tôi nhìn lại, thì ra bọn

lang đạo gặp trắc trở ở hướng Bắc, vòng sang hướng Nam tiếp tục chém giết.

Những

người phụ nữ hoảng loạn chạy trốn, chậm một chút là sẽ chết dưới đao của lũ

lang đạo, chạy nhanh cũng không chạy thoát khỏi mưa tên. Nhất thời, tiếng kêu

thảm thiết vang vọng ngay trước mặt tôi. Trong lòng tôi đau nhức, lửa giận

thiêu đốt trong máu, hóa tất cả những sợ hãi và nao núng thành tro bụi.

Liếc

mắt nhìn thấy Chu Y ôm con gái mới sinh, được chồng cô ấy đỡ. Tôi vội vàng chạy

tới trước mặt bọn họ, lo lắng nói: “Như vậy không được. Đại ca, huynh cõng cô

ấy, tôi ôm đứa trẻ.”

Chu Y

nhìn tôi, vô cùng tin tưởng giao đứa trẻ vào tay tôi. Chồng cô ấy cõng cô ấy bỏ

chạy, tôi ôm đứa bé theo sát phía sau.

Sau

lưng lại vang lên tiếng móng ngựa, mùi máu tanh bay tới. Số thuốc ít ỏi trong

lòng bàn tay không tạo ra được bất cứ hiệu quả gì.

Bóng

đen bao phủ, tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một đôi mắt khát máu và

một ánh đao sáng loáng, tôi vô thức quỳ trên mặt đất, bảo vệ đứa bé trong lòng.

Nhưng

đau đớn hoặc cái chết không phủ xuống. Con ngựa kinh hãi hí dài một tiếng, một

cơ thể nặng nề rơi xuống bên cạnh tôi.

Tôi bị

bụi đất khiến cho ho khan vài tiếng, giương mắt lên nhìn. Một mũi tên thân đen,

gắn lông chim màu xanh xuyên thẳng qua cổ họng tên lang đạo, hắn chết không

nhắm mắt.

Trên

đỉnh đầu phóng tới một ánh mắt gai người. Tôi nơm nớp sợ hãi ngẩng đầu nhìn

lên. Dưới ánh nắng chói chang, một bóng người cao lớn đứng ngược hướng sáng,

bao trùm lấy tôi. Dưới mặt nạ đồng đen là một đôi mắt xanh lạnh đến thấu xương,

con ngựa trắng ngửa cổ hí một tiếng, bóng của một người một ngựa hoàn toàn nuốt

trọn lấy tôi.

Đây là…

“Mẹ

ơi…” Bạn Tiểu Trình phát ra một tiếng gào thét không hài hòa.

“Mẹ

anh?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Hai

chân Tiểu Trình run lên, mồ hôi đổ như mưa, bắt đầu nói lắp bắp: “Ta, ta, ta, A

Mẫn, cô bảo trọng, không hẹn ngày gặp lại…” Nói chưa xong, người đã bỏ chạy

thật xa.

Chỉ

thấy một bóng đen xoẹt qua, cây cột trước mặt bạn Tiểu Trình có thêm một mũi

tên dài, thân tên chỉ cách mũi cậu ta hai cm.

Tiểu

Trình sợ đến mức mặt không còn một giọt máu, hàm răng va vào nhau. Còn tôi ra

tiếng khen ngợi.

Người đàn

ông thần bí mang đến những thủ hạ mặc áo đen, mặt đeo mặt nạ đen, mạnh mẽ thiện

chiến. Thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, các chiến sĩ lập tức nghênh chiến với lũ

lang đạo. Những người chuyên nghiệp thế nào cũng mạnh hơn đám ô hợp, bọn họ ra

tay như gọt vỏ dưa chuột, không chút lưu tình. Dưới đao quang kiếm ảnh, trong

tiếng gào thảm thiết đau đớn, đảo mắt, lũ cường đạo đã chết hoặc bị thương quá

nửa.

Thủ

lĩnh đám lang đạo thấy vậy, thân mình rung lên, huýt sáo một tiếng, điều động

nhân mã quay đầu chạy trốn.

Ông chú

thần bí bên cạnh tôi dường như đang nở nụ cười – vì ông chú này mang một chiếc

mặt nạ rất hoàn mỹ nên tôi chỉ có thể đoán vậy, thuộc hạ của ông chú này lại

rất hiểu ý, không tiếp tục đuổi theo lũ lang đạo.

Lúc này

tôi mới ôm đứa bé đứng dậy, chân có chút mềm nhũn. Nguy hiểm đã qua, thế nhưng,

trước mắt tràn ngập đau thương. Người chết, người bị thương, lều bạt bị thiêu

đốt, đám người kinh hoảng chạy trốn. Trong lòng tôi đau nhức, không khỏi ôm

chặt đứa bé trong lòng.

Lão Đa

bị thương, được người đỡ, lảo đảo đi tới: “Trình tiên sinh, Mẫn cô nương, đa tạ

hai người.”

Tôi cảm

thấy người thật sự nên cảm ơn chính là ông chú mặt nạ này, nhưng tôi bỗng nhìn

thấy vẻ mặt Tiểu Trình nhăn nhó biến dạng, giống như gặp phải cương thi sống

lại hoặc cổ phiếu sụt giá.

Đúng

lúc này, ông chú bên cạnh chợt phát ra giọng nói hiền lành, mượt mà như nhung,

chỉ là ngữ điệu có chút châm chọc.

“A

Sinh, đây là thứ ngươi gọi là chạy trốn?”

Nhưng

bạn Tiểu Trình cũng không hưởng thụ tiếng trời này, toàn thân anh ta run run,

mồ hôi nhễ nhại, tròng mắt trợn tròn, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Tôi

giật mình, vội vàng chạy tới ấn huyệt nhân trung cho anh ta. Tiểu Trình phun ra

vài tiếng từ kẽ răng: “Cô ấn nhẹ thôi!”

Tôi lập

tức buông tay, nắm tay than thở với ông chú mặt nạ kia: “Hình như là ngất rồi.”

Đôi mắt

xanh của ông chú mặt nạ phun ra tia lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Còn giả bộ.

Được lắm, khiêng về!”

Khiêng

heo?

Tôi và

Tiểu Trình tuy có chút tình chiến hữu, nhưng áp lực như đào núi lấp biển của

ông chú mặt nạ đè lên đỉnh đầu, ai dám phản kháng? Tôi không chút nghĩa khí mà

lui sang một bên. Trình đồng chí giả chết bị hai người đàn ông cao lớn khiêng

lên, nhét lên lưng ngựa như một cái bao tải.

Lão Đa

dẫn những người may mắn sống sót trong tộc quỳ xuống, cảm ơn ơn chi viện của

đối phương.

Người

đàn ông kia lạnh nhạt đáp lại một tiếng, thúc ngựa bỏ