Pair of Vintage Old School Fru
Ca Tẫn Đào Hoa

Ca Tẫn Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327945

Bình chọn: 9.5.00/10/794 lượt.

ậu cũng được người ta nâng ra.

Chưa

chết, chỉ ngất đi thôi.

Thừa

dịp thái y ấn huyện nhân trung cho bà ta, tôi đưa tay giấu vật kia vào trong

búi tóc, sau đó gạt đám người trở về bên cạnh Tần Phỉ Hoa.

Tần Phỉ

Hoa đã tỉnh, hoa dung thất sắc. Tôi nói nhỏ với cô ấy: “Mau tiếp tục ngất!”

“Cái

gì?”

“Nếu

không muốn hoàng hậu tỉnh lại hạch hỏi tỷ không cứu giá thì mau tiếp tục ngất.”

Tần Phỉ

Hoa cũng không ngu ngốc, lập tức trợn ngược hai mắt, vừa sinh động lại vô cùng

thuyết phục, thật là một diễn viên tài năng.

Còn tôi

không giả bộ bất tỉnh, chạy đi giúp các thái y ấn huyệt nhân trung của mấy bà

thím và tiểu thư. Mấy người phụ nữ quý tộc này bình thường đấu đá nhau thì dũng

mãnh, nhanh nhẹn như kim cương, nhưng chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái là thiếu

máu choáng váng, đây có thể coi là một trường hợp đặc biệt của nhân loại. Tôi

sung sướng ấn thật mạnh, ấn đến mức bọn họ kêu lên thảm thiết, tỉnh lại còn

phải cảm ơn tôi.

Gà bay

chó sủa một giờ như thế. Ngọn lửa đã được dập, người ngất xỉu đã được ấn tỉnh,

người bị thương đã được bôi thuốc. Triệu hoàng hậu sợ đến mức xuất hiện thêm

mấy nếp nhăn, run rẩy nói: “Hồi cung! Hồi cung!”

Thái

giám còn không biết sống chết hỏi: “Hồi cung nào ạ?”

Triệu

hoàng hậu mở miệng là chửi rủa thậm tệ, chửi đến mức đất trời biến sắc, trăm

thú bỏ chạy, sét đánh giữa trời quang, thật sự là hoàn toàn phá vỡ hình tượng

quốc mẫu đoan trang thánh hiền thường ngày. Cuối cùng, chính Lý hiền phi không

nhìn nổi nữa, liều chết tiến lên khuyên can.

Mọi

người lại ai về chỗ người nấy, vừa nhếch nhác vừa mệt mỏi dẹp đường hồi kinh,

kết thúc một lần xuất hành lưu danh sử sách này.

Tốc độ

xe ngựa khi trở về rất nhanh, tôi và Tần Phỉ Hoa đều bị lắc đến không biết trời

đất đâu. Điều khiến tôi cảm thấy là một kỳ tích là tôi lại không say xe.

Khi sắp

vào đến kinh thành, nhị hoàng tử Tiêu Lịch mang theo các đại thần chạy đến tiếp

giá. Mọi người quỳ gối, dập đầu xưng tội trước long liễn (liễn:

một loại kiệu mềm)
.

Tam

Hoàng từ bỗng dưng bốc cháy khi hoàng hậu đang lễ bái, nếu đây không phải một

sự trùng hợp về vật lý thì nhất định là một âm mưu kinh thiên động địa. Nhưng

phần lớn nhân dân lao động chất phác mê tín lại không nghĩ như vậy, điều đầu

tiên bọn họ nghĩ đến là chuyện Triệu thị không tuân thủ nữ tắc, chọc giận liệt

tổ liệt tông hoàng triều thăng thiên đã lâu, đánh xuống lửa trời trừng phạt yêu

phụ này.

Cho

phép tôi thương hại Triệu hoàng hậu một chút, tuy bà ta rất đáng ghét nhưng

chưa nát bét đến mức phải chết cháy. Thật ra, trong thời buổi thế này, bà ta

cũng chỉ là một công cụ của một đại gia tộc mà thôi.

Tôi vốn

tưởng rằng với tính đa nghi của Triệu hoàng hậu, cho dù không đến mức triệu tôi

ra tòa thẩm vấn thì cũng phải giữ tôi lại trong cung để đảm bảo. Nhưng đại khái

vì bà ta bị dọa đến mất hồn nên cũng không nhắc đến tên của tôi. Nhưng cho dù

bà ta không nhớ đến, không có nghĩa là ông anh cả quốc cữu gia của bà ta không

nhớ ra. Vì vậy, tôi thừa dịp người thân đang hỗn loạn nhận nhau, tìm được Tiêu

Lịch đang giải quyết hậu quả, dỗ ngon dỗ ngọt vài tiếng tỷ phu, dụ dỗ anh ta

lập tức phái xe và binh lính đưa tôi về Tạ phủ.

Về đến nhà

đã là buổi tối, khói bếp vất vưởng, cổng lớn đóng chặt, đèn lồng treo cao, bình

thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Gác

cổng nhìn thấy tôi, giật mình kêu lên: “Tứ tiểu thư, sao người lại trở về? Đại

thiếu gia đi đón người rồi.”

Tôi

nhảy xuống xe, hỏi: “Những người khác đâu?”

“Lão

gia và phu nhân đi nghênh tiếp hoàng thượng, tam tiểu thư ở nhà, nhị thiếu gia

thì tiểu nhân không biết.”

Tôi có

thể tưởng tượng được cảnh tượng cha già thân yêu của tôi nước mắt nước mũi nói

với hoàng thượng: “Thần tội đáng muôn chết! Chỉ vì tiểu nữ của thần ăn nói lung

tung, mê hoặc mọi người, khiến cho thánh thượng tới suối nước nóng. Thánh

thượng và nương nương hoảng sợ, thần chết nghìn lần cũng không xứng…”

Trong

phủ im ắng, hạ nhân còn chưa thắp đèn đến Dưỡng Tâm các của tôi, tôi vừa cười

thầm vừa sờ soạng đi về viện của mình.

Rẽ qua

một bụi trúc, tôi liếc mắt lập tức nhìn thấy ở cửa Dưỡng Tâm các có một ngọn

đèn đang lay động trong gió.

Chàng

trai cầm đèn vẻ ngoài gầy gò tuấn tú, nhìn tôi chăm chú, giống như đang đợi

người thân về muộn, có một loại cảm giác thân thiết chân thành. Mấy ngày không

gặp, anh ta gầy đi một ít, nhưng vẻ mặt lại càng dịu dàng.

Tôi

gọi: “Tống tiên sinh.”

Anh ta

mỉm cười gật đầu với tôi: “Ta chờ tiểu thư đã lâu.”

Tôi mời

Tống tiên sinh vào nhà ngồi. Vân Hương cũng lo lắng đợi tôi cả nửa ngày, thấy

tôi bình yên vô sự, vô cùng vui mừng.

Tôi

nghiêm túc nói: “Không cần pha trà, mau thu dọn hành lý.”

Vân

Hương nói: “Đã thu dọn xong từ lâu rồi ạ, ngay cả ngân phiếu dưới gối cũng đã

mang đi.”

Tôi yên

tâm: “Vậy hai chúng ta đi.”

Tống Tử

Kính vẫn ở bên cạnh nhìn hai chúng tôi, lúc này mới mở miệng: “Đi đâu?”

Tôi

nói: “Tôi mang theo Vân Hương tới điền trang của chúng tôi trốn.”

Tống Tử

Kính cười nói: “Trốn trong nhà mình thì có ích lợi gì?”

“K