Teya Salat
Ca Tẫn Đào Hoa

Ca Tẫn Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327431

Bình chọn: 9.00/10/743 lượt.

oàng

hậu thường xuyên mời những tài tử mới được đề cử vào cung uống trà trò chuyện,

trong số đó còn có không ít nữ tử. Nghe nói, cứ như vậy, còn thúc đẩy không ít

chuyện tốt.

Yến

tiệc nhiều, hoàng hậu cũng béo lên vài phần.

Hoàng

đế vui mừng, trọng thưởng đầu bếp.

Đầu

xuân còn có một việc, chính là Trường Trữ công chúa ở góa nhiều năm cuối cùng

cũng tìm được một phò mã thích hợp, gả đi xa xa phía Tây. Mới đầu người ta nói

hoàng hậu không thích đại trưởng công chúa nên mới gả nàng ra khỏi kinh. Có

điều, người trong cung đều không thích Trường Trữ công chúa, nàng rời kinh, mọi

người đều cảm thấy may mắn. Hoa đào nở đến giờ đều đã tàn gần hết, để lại trên

cây những quả xanh mượt mà. Đợi tới mùa hè chính là một đám quả ngọt mọng nước

đúng không?

Tạ Hoài

Mân tự động chảy nước miếng, vậy mà trong dạ dày lại cảm thấy một cơn buồn nôn.

Mấy

ngày trước, trong khi đang căng thẳng vì tưởng rằng ăn nhiều quá nên đầy bụng,

cuối cùng nàng cũng phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu

Huyên đang ở trong phòng phê duyệt tấu chương.

Tạ Hoài

Mân đẩy cửa đi vào, nụ cười tràn ngập vui sướng và mong ngóng.

“Chồng

yêu, em có một tin tức tốt.”



Mấy năm

nay, mùa hè kinh thành càng ngày càng nóng.

Tháng

này năm trước còn có thể mặc hai lớp quần áo, nay chỉ mặc một lớp áo lụa thôi

cũng cảm thấy nóng. Con chim đỏ rực trong lồng không ngừng náo động, khiến

những sợi lông vũ mỏng may rơi lả tả. Nó nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng lại

phát ra những tiếng kêu tuy ngắn ngủi lại êm tai.

Đại nha

hoàn Ấu Thanh bưng trà tới, thở dài nhìn về phía con chim, buông tách trà rồi

lấy thức ăn ra cho nó.

Tống Tử

Kính thấy vậy cười nói: “Nó nóng quá thôi, ngươi đem lồng vào nhà đi, thêm cho

nó chút nước.”

“Vâng

ạ.” Ấu Thanh khẽ nhún gối, xách lồng chim vào phòng.

Quy củ

trong phủ không tính là nghiêm ngặt, có điều tính cách Tống Tử Kính rất cẩn

thận chặt chẽ, mấy năm nay quyền cao chức trọng, trên gương mặt hiếm thấy nụ

cười, hạ nhân cũng tự giác cung kính hơn vài phần.

Tống

Tam nay là quản gia của tướng phủ, bản thân đã lấy vợ sinh con, nhưng gương mặt

non nớt vẫn chưa thay đổi là bao. Hắn nhẹ chân đi tới, thấy Tống Tử Kính không

phải đang trầm tư mới tiến lên nói: “Thiếu gia, cơm tối xong rồi, dọn ở đâu ạ?”

Hơi

nóng trên người Tống Tử Kính còn chưa tan, cũng không có khẩu vị, thế nhưng trong

đầu đột nhiên bật ra một giọng nói giòn tan mang theo ý cười: “Ăn uống không

điều độ cẩn thận thủng dạ dày!” Giọng nói kia mang đến cho ngày hè oi bức một

chút mát mẻ, tâm tình của hắn tốt hơn, phân phó: “Ở trong đình đi.”

Tống

Tam bắt đầu sắp xếp.

Tống Tử

Kính đứng lên, chậm rãi đi về phía Đắc Phong đình. Trên hành lang có chút gió,

vạt áo hắn khẽ bay lên. Dáng người nhẹ nhàng, khoan khoái, thon dài như một

cành liễu. Một phiến lá rụng bị thổi tới, còn chưa tới gần người đã bị một thứ

gì đó ngăn lại, Ấu Thanh đi theo phía sau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ái mộ.

Món ăn

rất đơn giản. Tống Tử Kính chưa thành thân, ra ra vào vào chỉ có người thân tín

theo hầu, tướng phủ tuy rộng lớn nhưng không nhiều người hầu. Trước đây hoàng

đế từng có ý định làm mối cho hắn bị hắn lạnh nhạt từ chối. Là người quen cũ đã

hơn mười năm, hoàng đế chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.

Tống

Tam gắp thức ăn cho Tống Tử Kính theo thói quen, miệng nói: “Lưu sự phụ nói

tiết trời oi bức, nên ăn nhiều đồ ăn hạ hỏa, sáng mắt, nhuận phế. Ngài nếm thử

tuyết lê phiến này đi, chính là lê hoàng thượng đã ban cho đấy ạ.”

Tống Tử

Kính một tay chống cằm, một tay cầm chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, không hề động

đũa. Đắc Phong đình rất rộng, một hành lang treo tranh vẽ nối với nhà thủy tạ,

gió thổi màn trướng xanh lam, những khóm hoa nở rộ ngập tràn trong viện nhẹ

nhàng dập dềnh trong gió đêm, hương thơm thoang thoảng, còn chưa tới giờ lên

đèn, trong đình hơi tối, cảnh sắc phồn hoa rực rỡ ban ngày nay mang theo chút

hoang vắng cô đơn.

Tống Tử

Kính nhìn bát đĩa trên bàn, bên cạnh chỉ có một mình mình đang ngồi. Nha hoàn,

hạ nhân đứng rất xa, Tống Tam trầm lặng đứng trong bóng tối.

Một cơn

gió thoảng qua, hắn nở nụ cười.

Quả

thật có chút buồn tẻ. Bản thân hắn cô đơn cũng không nói làm gì, nhưng ngay cả

người ở trong hoàng cung có vợ con vây quanh, ngày đó hẹn mình uống rượu chơi

cũng nhỏ giọng oán giận một câu như vậy.

Khi tân

đế mới đăng cơ, căn cơ quốc gia bị dao động, tuy chưa đến nỗi khắp nơi hoang

tàn nhưng chỗ nào cũng để lại cục diện rối rắm to to nhỏ nhỏ, khiến bọn họ phải

thu dọn suốt bốn năm, trong bốn năm đó, thời gian ngủ mỗi ngày còn chưa đến ba

canh giờ. Đã thế vị hoàng đế bệ hạ không hề có giác ngộ của người làm vua một

nước kia khăng khăng cho rằng bản thân bị Tống Tử Kính bóc lột sức lao động,

tuy rất cần mẫn nhưng trên mặt luôn viết ba chữ “không tình nguyện” to đùng cho

hắn xem. Giờ nghĩ lại, chính Tống Tử Kính cũng phải bội phục bản lĩnh nhìn mà

coi như không thấy của mình.

Thời kỳ

hỗn loạn vừa qua, thời kỳ ổn định đến quá mức bất ngờ. Tựa như năm mới vừa qua,

lũ lụt không còn lan tràn, bệnh d