Old school Swatch Watches
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324341

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.


Hương vị chan chát nhưng lại đằm thắm, khiến cho đôi môi cứ quấn quýt mãi chẳng muốn rời. Cộng với đó là hương thơn tinh tế

như kích thích mọi cơ quan thần kinh khiến cho ta tê dại đi trong

vài giây.

Trúc Diệp bỗng ngẩn người ra, cô đã uống nó tự khi nào...Có

thể là do lực hút quá mạnh, khi nhìn vào ta lại chỉ muốn

uống. Bỗng nhiên cô phì cười với chính bản thân mình. Nụ cười

có hơi chua chát chát và thê lương.

- Trúc Diệp, em có muốn ăn gì không? - An Lâm bên cạnh quan tâm hỏi cô.

Trúc Diệp mỉm cười:

- Cứ mặc em, anh ra chỗ đồng nghiệp đi. Nãy giờ họ cứ nhìn chúng ta. Em ngại quá!

- Không cần để ý, họ toàn là những tiến sĩ của khoa. Chưa có người yêu nên đâm ra nhàn hạ như vậy đấy.

Trúc Diệp mắt mở to nhìn mấy vị tiến sĩ "chưa yêu" kia. So với An Lâm thì đúng là tuổi tác có cao hơn anh đôi chút. Thế mà

đã được làm tiến sĩ, quả thực cô có phần ngưỡng mộ. Bất

giác, Trúc Diệp khẽ trầm trồ:

- Ồ! Giỏi thật đấy!

- Em nói bọn họ giỏi hả?

Trúc Diệp nhìn An Lâm:

- Vâng!

An Lâm theo ánh nhìn của Trúc Diệp nhìn vào họ. Phát hiện ra

mấy người đó cũng đang nhìn về phía anh thì anh chỉ thoáng

mỉm cười rồi quay sang nói với Trúc Diệp:

- Em ở đây nhé? Anh qua chào hỏi họ vài câu.

- Vâng!

Tiệc buffet của bệnh viện tổ chức tương đối hoành tráng. Nghe

nói còn mời cả những nghệ sĩ nỏi tiếng đến biểu diễn và

một số vị chức quyền trong thành phố đến dự. Không hổ danh là bệnh viện danh giá nhất thành phố. Thỉnh thoảng, mấy người

bưng bê rượu đi qua đi lại có mời Trúc Diệp uống, nhưng cô đã

cúi đầu từ chối. Có lẽ cũng không nên uống rượu nhiều quá.

Có một điều rất lạ mà Trúc Diệp thắc mắc từ đầu đến giờ:

Tại sao Nam Lâm lại có mặt ở đây? Anh ấy cũng được mời hay sao? Theo như cô được biết thì Nam Lâm chỉ là một đội trưởng của

một phòng rất nhỏ thuộc trụ sở công an của thành phố. Không

có lí nào người đứng cao hơn anh rất nhiều lần không được mời

mà anh lại có mặt ở đây cả. Chẳng lẽ do anh là em trai của

trưởng khoa tim mạch nên họ mời hay sao? Hoàn toàn không thể, An

Lâm đã nói rồi, anh chỉ có thể mời thêm cô nữa thôi. Và có lẽ cô cũng hiểu là An Lâm không có lí do để mời Nam Lâm. Nhưng

thắc mắc thì là vậy, cô có thể hỏi được ai cơ chứ? Rồi cuối

cùng Trúc Diệp cũng chỉ biết lắc đầu cười nhạt.

- Nụ cười của em khổ sở quá, không vui khi anh đến à?

Trúc Diệp mải suy nghĩ, không biết Nam Lâm đã đi đến chỗ cô từ

lúc nào. Đã hơn một tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên Trúc

Diệp nhìn kĩ khuôn mặt của anh đến vậy. Nét ương ngạnh vẫn

chẳng thể tiêu tan đi trong đôi mặt của anh, hai chiếc khuyên tai

sáng loáng như một vật bất di bất dịch càng làm anh thêm ngỗ

ngược. Làn môi mỏng nhếch lên như khiêu khích, chiếc mũi cao anh

tuấn nằm chính giữa khuôn mặt càng tô điểm cho nó thêm ngời

sáng. Chợt, bao nhiêu xúc cảm yêu thương ùa về khiến cô chỉ

muốn lao vào lòng anh ngay lập tức. Nhưng cô đã kiềm chế, người khẽ rung lên một hồi như để cưỡng lại rồi cười gượng với Nam

Lâm:

- Em đâu có nhìn thấy anh.

Nam Lâm lặng người đi. Bỗng nhiên chẳng biết nói gì nữa, mọi

thứ xung quanh như ngừng trôi giữa hai người. Giống như thiên địa

hòa hợp vào lòng mỗi người khiến cho họ chỉ biết đứng nhìn

nhau mà bày tỏ tình cảm. Có đôi khi, những nỗi lòng của ta

thật sự chỉ có thể nói ra bằng ánh mắt mà thôi.

- Sao hôm nay anh lại đến đây? - Trúc Diệp bất giác tìm được câu hỏi mà mình vẫn tò mò suốt từ đầu bữa tiệc đến giờ. Đồng

thời phá tan sự in lặng diễn ra giữa hai người.

Nam Lâm cho tay vào túi quần, ngẩng mặt lên trời nhìn ánh trăng treo lơ lửng tầng không rồi nói:

- Được sếp nhường vé. Tiện thăm anh trai luôn.

Trúc Diệp cũng chỉ biết ậm ờ:

- Vậy hả?

- Thực ra là cũng muốn tìm xem có điều gì thú vị không!

Câu nói này của Nam Lâm làm Trúc Diệp như hoang mang. Sau dần cô

định thần lại ngay. Cô hiểu cái ý tứ trong câu nói kia, anh

muốn đi tìm một người con gái cho riêng anh ấy. Không phải là

cô. Có lẽ tất cả đang dần hướng về tương lai, cái thực tại

khốc liệt này rồi sẽ mau chóng trở thành quá khứ không ai

muốn lục lại. Chỉ tiếc là cô không có quyền ngăn cản anh:

- Ừm, vậy anh đã thấy gì chưa?

- Chưa.

Câu trả lời ngắn gọn này khiến Trúc Diệp thanh thản ít nhiều. Cô không hiểu sao khi đứng trước mặt Nam Lâm, cảm xúc của cô

không thể kiểm soát. Dường như tất cả mùi vị của tình yêu đều ập đến khiến cô có phần ngả nghiêng, liêu xiêu, lại có phần

bồng