Disneyland 1972 Love the old s
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324413

Bình chọn: 8.00/10/441 lượt.

nói tiếp:

- Cô biết là cháu khó xử như thế nào. Có phải cháu đang nghĩ

rằng cô sẽ nói với cháu những lời không ra gì. Nói cháu không

xứng với Mạnh Đức và nói cháu hãy rời bỏ nó không?

Dương Thùy gần như không tin vào những gì mà mẹ của Mạnh Đức

đã nói. Phải, trong tâm trí cô, hình ảnh của bà hoàn toàn

khác thế này. Bà có khuôn mặt sắc lạnh, có đôi mắt thích

nhìn ngó vào gia cảnh của người khác chứ không phải là một

người phụ nữ hiểu đời như thế này.

Dương Thùy có vẻ hơi choáng, cô nhất thời không biết ứng phó

với tình huống như thế này. Trước lúc đến gặp bà, cô đã

chuẩn bị rất nhiều câu nói mang tính chất cãi vã và đòi

quyền lợi. Nhưng dường như giờ đây, tất cả những thứ đó trở

nên hơi thái quá và thừa thãi thì phải. Dương Thùy đưa mắt sang nhìn Mạnh Đức cầu cứu. Và cô phát hiện ra là vẻ mặt của anh ấy rất bình thản.

Rồi tiếng mẹ chồng tương lai của cô lại vang lên:

- Dương Thùy. Cháu còn nhớ lần trước cháu đến nhà cô chứ?

Dương Thùy khẽ trả lời:

- Vâng!

- Lúc đó, cháu biết tại sao cô nhìn cháu như vậy không? Có

biết tại sao cô lại hỏi về gia đình cháu nhiều như thế không?

- Vì sao ạ?

- Là bởi vì đã có lần cô nhìn thấy cháu vào bar. Cô là một

người phụ nữ truyền thống, cô rất coi trọng thể diện và trinh

tiết mà các cháu ngày nay cho là "gì gì đó". Lúc đầu, cô

tưởng Mạnh Đức với cháu chỉ là thoáng qua, là gió thổi mấy

bay, vô tình lướt qua chứ không có gì sâu đậm. Và cháu cũng

biết, có người mẹ nào muốn con mình kết hôn với một người mà nó không dành cả trái tim cho không? Về phía gia đình. Cô chỉ

cố tình gây xấu hình tượng của mình thôi. Dù sao cũng nên

khiến cho cháu sợ cô thì cháu mới không dám bước chân vào cái

gia đình này - Nói đến đây bà vội cười - Nhưng có lẽ cô hơi

nhầm. Mạnh Đức đã bị cháu luồn dây rồi dắt đi mất cả hồn

rồi.

- Mẹ, mẹ càng nói càng quá đáng rồi đấy. Con là trâu là bò hay sao? - Mạnh Đức bất bình lên tiếng.

Dương Thùy càng nghe càng thấy phóng khoáng đầu óc, cô cũng tự nhiên dần dần. Cưới nói sởi lởi hơn:

- Vậy sao cô lại chấp nhận cháu ở trong cái hoàn cảnh này? Giờ cháu là con của một tên tội phạm đó.

- Cô không có tính đánh đồng người khác. Cái gì cũng phải rõ

ràng và công bằng. Bố cháu là bố cháu, cháu là cháu. Hãy

sống hết mình và tốt đẹp là được.

Dương Thùy mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng thì cũng gỡ được

nút thắt giữa bà mẹ chồng tương lai và mình rồi. Cô cảm thấy

như cái đám mây u ám tụ trong tình yêu từ trước đến nay giữa cô và Mạnh Đức giờ đã được xua đuổi. Thay vào đó là ánh nắng

tràn ngập và dễ chịu lạ kì.

Có lẽ phải tính đến ngày kết hôn thôi!

* * *

Tối thứ bảy.

Trúc Diệp ngồi trước bàn trang điểm với một đôi mắt vô hồn.

Qua hình ảnh mình trong gương, cô có thể nhận ra mình đã tiều

tụy đi nhường nào trong mấy ngày qua. Ngay cả bộ váy cô đang

vận trên người dường như cũng bị rộng ra đến vài phân. Có lẽ,

người ta đã nói đúng! "Tình yêu có thể là thiên đường nhưng

thoắt cái trong mắt ta, nó sẽ trở thành địa ngục". Khi mà cô

lạc vào cái địa ngục ấy rồi, đau khổ sẽ dày vò cô, sẽ đào

tạo và khiến cô dần trở thành một bản thể không có tâm hồn.

Trúc Diệp đã nghĩ như vậy đấy.

Thốt nhiên, điện thoại của Trúc Diệp vang lên làm cô giật mình. Chẳng hiểu sao, dạo này cứ nghe thấy tiếng điện thoại là cô

lại giật mình. Cô đang chờ đợi một thứ gì đó, một phép màu

gì đó và một ai đó từ nó hay sao?

Trúc Diệp đưa sát điện thoại lên và chờ cho An Lâm nói trước. Vì cô biết, anh ấy đang vội vã:

- Trúc Diệp, anh đang trên đường đến chỗ em. Em chuẩn bị xong chưa?

Trúc Diệp nghe vậy thì cũng hơi luống cuống. Nhanh như vậy sao?

- Vâng! Em xong ngay đây.

Cô đặt điện thoại xuống bàn rồi vội vàng đánh phấn. Thực ra

cũng không cần phải trang điểm nhiều lắm vì cô có mấy khi trang điểm đâu. Nhưng cô nghĩ, trước đồng nghiệp của An Lâm, cô không

nên tự nhiên và thờ ơ quá như vậy. Dù thế nào, cô vẫn muốn

giữ thể diện cho anh ấy.

Xong xuôi, Trúc Diệp chạy vội xuống cầu thang. Đôi guốc cao làm

cho cô đi lại có vẻ không được thuận lợi cho lắm. Cô phải bám

vào lan can thì may ra mới đi vững được.

Xuống đến nơi cũng là lúc xe của An Lâm đi đến. Thấy Trúc Diệp thở dốc như vậy là anh biết cô ấy phải vừa chạy 14 tầng cầu

thang bằng đôi guốc kia rồi. Nhìn mô hôi cô lấm tấm trên trán,

thực sự anh rất muốn đưa tay ra để lau nó đi. Nhưng cảm thấy

hành động ấy có