
vẻ thân mật quá, sẽ gây khó xử cho cả hai bên nên thôi. Anh chỉ đưa khăn giấy cho cô, mỉm cười rồi nhắc:
- Em lau mồ hôi đi. Để nhòe lớp trang điểm ra là không đẹp đâu.
Trúc Diệp cũng chỉ biết đưa tay ra nhận lấy mảnh khăn giấy từ
tay anh rồi cười lấy lệ. Quả thực giờ đây cô rất muốn nói với anh rằng cô không muốn đi, cô đang mệt và cần một không gian yên
tĩnh. Công việc bộn bề cả tuần, áp lực và mệt mỏi, lo toan
đã khiến cô không còn sức lực trong buổi tối ngày hôm nay nữa.
Tiếc là cô không thể làm cho An Lâm thất vọng.
Xe chạy êm êm trên đường. Đèn vàng hắt qua cửa kính chiếu lên
khuôn mặt An Lâm một thứ gì đó ma mị. Hiếm khi Trúc Diệp nhìn
thấy vẻ đẹp này của An Lâm. Rất giống của một người. Nhưng
trái tim cô không cho phép nhắc tên anh ấy vì nó đang trong thời
gian "cố quên".
Không khí trong xe cứ lạnh dần, lạnh dần theo nhiệt độ đã căn
chỉnh trước của điều hòa. Giờ mới là cuối tháng chín, trời
chưa phải là lạnh lắm, điều hòa cũng chạy vừa mức. Vậy mà
tại sao Trúc Diệp lại cảm thấy lạnh như thế? Cô có cảm giác,
trái tim cô cũng run lẩy bẩy lên theo từng nhịp thở. Có phải
vì không khí quá im lìm và yên lặng không?
- Anh An Lâm! - Trúc Diệp chủ động gọi An Lâm
An Lâm hơi quay đầu như để trả lời Trúc Diệp. Rồi giọng nói của cô lại vang lên:
- Dạ hội hôm nay có đông không? - Đây là vấn đề duy nhất mà cô có thể nặn ra lúc này.
- Cũng không đông lắm. Toàn nhân viên cấp cao và một số vị khách mời thôi mà. Tiệc hôm nay là buffet đó.
- À!
Rồi không ai nói gì thêm nữa. Không khí lại trở lại vẻ trầm
mặc vốn có. Chắc có lẽ, dù có cố gắng đến mấy thì mọi thứ cũng chẳng trở về được như xưa nữa rồi.
Trúc Diệp bước xuống xe và đứng đợi An Lâm đưa xe vào bãi gửi. Ở ngoài này dễ chịu hơn nhiều. Đứng đây, cô có thể nghe thấy
tiếng nhạc sôi động phát ra từ nhà hàng sang trọng trước mặt.
Làn gió lùa nhẹ như vuốt ve từng tế bào trong cô khiến cô phải nhắm mắt để cảm nhận nó.
Rồi, một cơn gió thoảng qua khiến trái tim cô nhói lên một nhịp. Như lạc phách, như rung động. Cảm giác này là?
Giọng nói của người trước mặt khiến cô như không đứng vững:
- An Lâm có lẽ sẽ là người hạnh phúc nhất hôm nay. Váy đẹp lắm, Trúc Diệp!.
Trúc Diệp sánh bước cùng An Lâm
khiến những người có mặt nơi đây không khỏi trầm trồ. Trông họ
giống như một đôi Tiên đồng - Ngọc nữ, Trúc Diệp thì thanh
thoát, dịu dàng. An Lâm thì khôi tuấn, đĩnh đạc, ung dung và
đầy tin cậy. Thêm vào đó, hai người còn rất thân mật. Thỉnh
thoảng có ghé sát tai nhau rủ rỉ gì đó khiến cho những y, bác sĩ ở đây suýt nữa thì ngỡ họ là người yêu của nhau rồi.
Nam Lâm quanh quẩn bên mấy bàn rượu. Dường như anh rất thờ ơ mọi thứ xung quanh. Ngay cả Trúc Diệp cũng vậy. Ánh mắt anh tuy là vẫn liếc nhìn cô trong vài giây bất chợt, nhưng rồi cũng lảng
đi ngay. Nhất quyết không vương vấn lại lâu. Có thể là anh đang
học cách coi cô ấy như một người em gái.
Nói là vậy, nhưng dường như không ai có thể hiểu Nam Lâm lúc
này. Vừa nãy, lúc anh nhìn thấy Trúc Diệp xuất hiện trong bộ
váy màu xanh lá đó. Máu xanh của hi vọng, trường tồn, dịu
dàng, mềm mại...khiến cho tim anh bỗng nhiên thắt lại một nhịp. Không đau nhưng lại rất khó chịu. Anh ghét cái cảm giác khó
thở này, ghét cái cảm giác các đốt tay co lại rồi đâm thẳng
vào chính da thịt mình, ghét cảm giác con tim cứ đập loạn xạ
đến không thể kiểm soát. Thế đấy, phút giấy đó, anh chỉ biết
tự cười nhạo mình rồi nói với cô ấy một câu chân thành nhất
mà anh đang nghĩ "Trúc Diệp, váy đẹp lắm".
Với anh, Trúc Diệp vẫn xinh và yêu kiều. Nhưng chưa một lần nào cô ấy chịu khoác lên mình dáng vẻ "đẹp nhất có thể" khi đi
cùng anh. Có thể là cô ấy không thích và anh cũng không bận tâm về điều đó. Nhưng khi nhìn thấy Trúc Diệp sánh bước cùng An
Lâm, trong lòng anh lại giấy lên một sự ghanh tị. Khốn nạn
thật!
Và thế là kết thúc! Dẫu biết rằng tất cả đã thực sự chấm
hết. Những trở ngại quá lớn khiến đôi bên không thể đến được
với nhau. Những sự ràng buộc về tình cảm khiến cho mỗi người
mỗi nỗi đau và sự níu kéo riêng. Dẫu biết là vậy đấy, nhưng
thực sự, tận đáy lòng Nam Lâm, anh vẫn cảm thấy mình còn chút tàn dư của hi vọng. Chỉ một chút thôi, và nó sắp lụi đi rồi!
Trúc Diệp tay cầm một ly vang Pháp. Cô không uống, chỉ ngắm
nhìn chúng thôi. Nhưng hình như chính cô cũng đang cảm nhận thấy mùi vị của rượu vang thông qua thị giác. Quả là diệu kì!