
y tâm trí cô. Dù chỉ là hình ảnh đằng sau,
nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được anh ấy đã bỏ đi trong đau
buồn và tuyệt vọng.
Anh ấy đáng thương hơn cô!
- Cô là Trúc Diệp?
Trúc Diệp giật mình sau tiếng gọi. Trước mặt cô là một người
đàn ông béo lùn. Khuôn mặt thô kệch, ánh mắt soi mói nhìn rất
đáng ghét. Đôi môi hơi tái thỉnh thoảng lại nhướn lên đôi phần
đểu giả. Cắp mắt híp nhỏ lại mỗi khi nhìn cô với tia kì dị
và hau háu. Quả thức, ngay cái nhìn đầu tiên, Trúc Diệp đã
cảm thấy con người này không phải hạng tốt đẹp gì. Nhưng dù
sao cũng là người của công ti bên ấy cho nên cô phải nể trọng.
Trúc Diệp đứng dậy rồi mỉm cười bắt tay với ông ta:
- Chào ông!
Tên đó cũng cười lại với đôi mắt híp tựa đường kẻ. Bàn tay
gã cứ xuýt xoa mãi bàn tay nõn nà của Trúc Diệp rồi không
ngừng cười cười:
- Chà, Tôi là Hải Quý, cô đây là thư kí của Trương?
Trương là tên giám đốc của Trúc Diệp. Cô vội rụt bàn tay của
mình về rồi người khẽ rung lên như để ghê tởm. Tên này đúng là háo sắc cực độ.
- Vâng, ông muốn ăn gì?
Hải Quý mỉm cười:
- Nhường phụ nữ trước.
Trúc Diệp cũng không khách sáo, cô với tay gọi phục vụ rồi chọn mấy món trong quyển menu và đưa trả lại họ.
Trong suốt quá trình ăn. Hải Quý không ngừng nói về của cải
cảu gã với giọng điệu như muốn khoe khoang. Hoàn toàn không có
ý gì là chú tâm vào chuyện công việc. Nhiều lần Trúc Diệp
muốn kéo gã lại tớ vấn đề chính nhưng lại thấy mình hơi bất
lịch sự nên thôi. Thành ra ngồi nghe gã nói hươu nói vượn nhiều quá, tai cô ù cả đi, bữa ăn cũng trở nên nhạt vô cùng.
- Xin lỗi ông, tôi cần vào nhà vệ sinh.
Hải Quý thấy người đẹp đã có triệu chứng ngán ngẩm thì cũng chỉ biết gật đầu:
- Được được, cô cứ đi đi.
Trúc Diệp vừa vào được nhà vệ sinh, cô đã thở mạnh như vừa
nãy không được cho chút không khí nào. Sau đó cô vã nước lên
mặt cho cảm giác khó chịu dịu lại và soi mình trong gương.
- Phải cố gắng lên!
Trúc Diệp tự động viên mình rồi bước ra ngoài. Công việc là
công việc, trong lòng cô thầm nhủ: Cho dù khuôn mặt của ông ta
có biến thái hơn nữa thì cô cũng nhất định phải chịu đựng.
Hải Quý thấy Trúc Diệp trở lại thì mặt mày hớn hở, đôi đồng tử bị che gần hết, chỉ còn là một vết mờ mờ, đen đen trên
cái đường chỉ mắt kia. Gã cười:
- Em ngồi đi!
Cách xưng hô thay đổi nhanh chóng khiến cho Trúc Diệp thấy cơn
buồn nôn ập đến trong tức khắc. Nhưng may sao là cô kiềm chế
lại được, chỉ khẽ ục ựa mấy tiếng rồi thôi.
Hải Quý thấy vậy thì đưa cốc nước lọc về phía Trúc Diệp rối rít:
- Sao vậy? Không khỏe à? Uống nước đi cho hạ nhiệt. Chắc tại ở nhà hàng này bí bách quá.
Trúc Diệp cũng chẳng nói gì, nhận lấy cốc nước rồi uống cho
phải phép. Sau đó cô lại giả vờ nhìn đồng hồ và làm vẻ ái
ngại:
- Thật xấu hổ, chị gái tôi vừa gọi điện nói đi đón đứa cháu ở nhà trẻ, chiều nay chị ấy tăng ca đột xuất.
Hải Quý ngẩn ngở:
- Ô!
- Xin lỗi ông! Hôm khác chúng ta sẽ gặp nhau.
- Được, để anh đưa em đến chỗ đó.
- Không cần đâu. Chỗ này cũng gần thôi mà.
- Gần mà còn ngại sao?
Trúc Diệp đành buông xuôi.
Ngồi trong chiếc xe quan trọng này...Trúc Diệp không hiểu là do
áp lực của bản thân hay do không khí trong xe. Cô bỗng thấy
người bải hoải, mệt mỏi, chỉ muốn đổ gục xuống. Nhưng cô phải cố, phải trụ đến khi ra khỏi đây.
- Ông Quý, tôi...cho tôi xuống đây.
Trúc Diệp càng cảm thấy mình bị rơi vào một thứ tiềm thực
mờ ảo. Tất cả bỗng trở lên nhạt nhòa, không rõ nét. Đôi tay cô bấu mạnh vào vải ghế của ô tô. Cơ thể nghiêng ngả. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói đểu giả của gã ngồi cạnh mình:
- Ngoan nào, rồi cưng sẽ được xuống ngay thôi.
Sau đó là tiếng cười man rợn, sắc lạnh tựa xé toạc được không gian. Tiếng cười đó làm chút kháng cự cuối cùng của Trúc
Diệp như khói sương tan biến. Cô đổ gục người xuống rồi lao vào vô thức như con thiêu thân.
Đã có những lúc, cô mong mình mãi mãi chẳng tỉnh lại.
Ngày tổ chức đám cưới của Mạnh Đức và
Dương Thuỳ đã được chọn. Không cần phải nói cũng biết giờ đây, họ hạnh
phúc cỡ nào. Dường như mọi khoảng cách xưa kia đã được dẹp tan.
Dương Thuỳ đang cùng Mạnh Đức thử áo cưới thì cô chợt nhớ ra còn một việc rất quan trọng. Cô vội kéo tay Mạnh Đức rồi nói:
- Này anh, hình như mình quên thông báo cho chị Trúc Diệp biết rồi.
Mạnh Đức đang mải mê với bộ đồ chú rể, anh trả lời qua loa:
- Thì khi nào mình gửi thiếp mời cũng được mà.
Dương Thuỳ cau mày phản đối:
- Không được! Chị Trúc Diệp là bạn thân của em. Khôn