
i vẫy tay cùng với vị anh tuấn trong xe kia cáo biệt sau đó quay
lưng vào thang máy…
Lúc này đã là 11h đêm, nói sớm cũng không còn sớm mà nói trễ lại cũng không trễ, lại rất nhiều người chờ đợi quang cảnh như thế này. Nhưng
hắn đã liên tục vài ngày, si ngốc chờ đợi ở dưới nhà cô chỉ để có thể
liếc mắt nhìn cô một cái.
Buổi sáng ngày ấy, cô vào phòng tắm hắn liền mở mắt ra. Thời khắc khi đó, hắn đại khái liền như một tù nhân chờ hình phạt, lo sợ bất an. Âm
thanh từ nhà tắm truyền vào tai hắn đều rõ ràng, tiếng nước róc rách từ
trong phòng tắm truyền tới, tiếng tim của hắn đập loạn lên, hắn hít thở
một cách dồn dập, da thịt hắn ma sát nơi đệm chăn phát ra một tiếng vang “loạc xoạc” … nhưng hắn vẫn không yên cùng sợ hãi như thế.
Cô mở cửa phòng tắm, tựa hồ không có một khắc lưu lại trực tiếp đi ra khỏi phòng đi đến phòng khách. Hắn chậm rãi mở mắt….
Sau đó cô lại chưa vào lại trong phòng. Cuối cùng hắn đứng dậy mặc quần áo mà đi ra.
Cô nằm co ro trên ghế sofa, trên người vẫn còn lưu lại hương thơm của hoa cỏ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Cô cư nhiên là biết hắn bước ra. Nhưng là ngay cả ngẩng đầu lên cũng
không có.
Ánh mắt hắn nhu hòa vô cùng, đứng ở nơi đó chỉ có thể đứng ở nơi đó
mà thôi, nhìn cô im hơi lặng tiếng nhìn cô mà thôi. Cứ đứng như vậy
giống như một chảo dầu hắt lên người, hắn không đợi để biết được kết cục như thế nào. Cái này đây đại khái chính là làm tặc nhân, thời khắc bị
bắt có cảm giác hoảng loạn cùng bất an, sợ hãi cùng với không biết sẽ
đối mặt với cái sợ hãi gì… hắn hiện thời là thật rõ ràng rành mạch cảm
nhận được…
Hồi lâu hắn mới mở miệng, cố lấy dũng khí mở miệng, giống như nhớ tới thời thanh xuân niên thiếu , chỉ có dũng khí cùng tài năng nói ra bằng
miệng “Tiểu Kiều… em còn có thể lại cho anh một cơ hội sao?” hắn thậm
chí có thể nghe ra trong lời nói của mình có chút khẩn trương.
Thời gian dài hít thở càng không thông, càng trầm mặc… giọng nói của
cô rút cuộc thì không một tia gợn sóng truyền đến “Tần Mộ Thiên, anh thử nói xem?” Khuôn mặt cô, giọng nói của cô, tất cả của cô đều gần ngay
trước mắt mà xa cuối chân trời.
Trong không khí lại lâm vào một mảnh tĩnh lặng. Cô lưu loát đứng lên, vòng qua hắn đi vào phòng ngủ.
Đây chính là không nói cự tuyệt nhưng lại cự tuyệt càng sâu. Bởi vì
cả hai đều đã nói với ,trong lời nói kia còn rõ ràng đến thế tuy rằng
không cần phải nói ra nhưng hắn cũng đã hiểu được. Con người sau khi lớn lên, sau khi thành thục thì việc tự nhiên cự tuyệt cũng sẽ trở nên uyển chuyển hơn trước. Như trước đây cô khẳng định sẽ đổ ập xuống cho hắn
một câu “Tần Mộ Thiên, anh nằm mơ đi.”
Hắn suy sụp nhắm mắt lại, suy nghĩ theo hồi ức trở về ngày ấy, Tự
nhiên hắn biết cô cùng hắn sớm đã không còn chung đường nữa. Nhưng là rõ ràng hắn còn nhiều lời muốn nói như vậy nhưng không làm sao để có thể
nói ra. Nhiều như vậy, nhiều như vậy, nhiều lắm, thế cho nên hắn không
biết phải làm như thế nào để mở miệng, làm thế nào để mở miệng được đây. Nhưng là nếu hiện tại hắn không nó lời muốn nói thì sợ rằng về sau lại
càng không có cơ hội để nói.
Hắn đột nhiên đẩy cửa xe ra, hướng cô mà đi tới.
Hắn nói “Là anh.” Giọng nói của cô có chút khuếch đại lên “Tổng giám
đốc Tần, có chuyện gì sao? Hiện tại là thời gian tan tầm, tôi nghĩ giữa
chúng at không có chuyện gì để tán gẫu chứ.” Hắn nhíu mày “Tiểu Kiều,
chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Cô cười thành tiếng, giống như cảm thấy hắn nói một câu rất buồn cười “Tổng giám đốc Tần, anh cho tới bây giờ đều là nói chuyện không giữ lời sao?” Hắn không tiếng động cười khổ, lại kiên trì “Chúng ta ở trong này nói chuyện cũng không ảnh hưởng.”
Cô dừng một chút, sảng khoái nói “ ĐƯợc rồi, xin nói nhanh một chút.”
Hắn ngửa đầu nhìn bóng đêm một chút, giống như tấm màn đen thẳng tắp
bao phủ, nhận không ra có hay không có ánh trăng cùng tinh thần. Chỉ
nhìn đến toàn nhà ở xa kia, có rất nhiều ngọn đèn, ánh sáng cùng đêm đen phân cách nhau thành hai thế giới.
Hít vào một hơi, âm thanh cân bằng hắn mở miệng nói “ Có thể cho anh
một cơ hội ở cùng em lo lắng cho em không được sao? Bất kể điều gì anh
cũng có thể đáp ứng em…”
Cô ở đầu kia vẫn trầm mặc, hắn sốt ruột tiếp tục “Em có thể làm bất
cứ việc gì em muốn, nếu em gặp được người tốt chúng ta tùy thời có thể
chia tay. Anh tuyệt đối sẽ không dây dưa… được không? Tiểu Kiều… lại cho anh một cơ hội nữa được không?”
Cô đứng ở cạnh cửa, một lời không nói, đem đôi môi man không hề có
một tia huyết sắc. Lời nói của hắn làm cho cô mất tự nhiên không biết
làm thế nào, chỉ đứng đó nhìn anh nói. Trong phòng khách sáng ngời những ngọn đèn như ban ngày, ánh đến trong mắt cô lại chính là ầm thầm nhàn
nhạt vài tia. Khóe miệng cô nhếch lên, độ cong dường như thể hiện sự vừa lòng cũng như hận ý, tần nhẫn lại mê người, chính là hắn nhìn không tới mà thôi. Cô mang theo nét cười, chậm rãi thở nhẹ một chữ “Được.”
Cô từ đêm sinh nhật của Gia Hiên liền bắt đầy báy bố cục, sở dụ chưa
muốn hắn nhập cuộc. Nhưng nếu hắn muốn cô tiến hành từng bước