
Cơ bản hẳn phải là ánh nắng tươi sáng
sau giữa trưa chứ thế mà lúc này đã bị mưa rền gió dữ bao trùm. Trời mưa thật lớn, giống như từ trên bầu trời khuynh đảo xuống dưới mặt đất, như bao nhiêu đường cong thẳng tắp hạ xuống. Lâu Lục Kiều đứng ở trong đại
sảnh, cách tấm gương thủy tinh nhìn lại, bốn bề đều là những tấm thủy
tính phất phơ nước, tầm nhìn đại khái chỉ còn ngắn ngủn có mấy thước mà
thôi. Dự báo thời tiết có nói là sẽ có bão đổ bộ, nói khá rõ ràng là sau nửa đêm nay. Thế mà bây giờ còn chính là buổi chiều thế nhưng đã mưa to gió lớn đến trình độ này.
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả nhiên là người tính không bằng trời tính. Sớm biết như thế thì buổi chiều đã ở lỳ trong văn phòng không đi ra, nhưng mà cũng không phải là cách khả
quan, ai kêu cô có số khổ a. Người phụ nữ Tạ Tiểu San này, cái gì cũng
đều ném đến chỗ cô. Người phụ nữ đó là một người chủ biên danh vọng, mỗi ngày ở trước mặt cô nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện. Cô hận đến nghiến răng
nghiến lợi, thật muốn đem cuốn tạp chí ném tới trên mặt người phụ nữ đó, phất tay mà nới lớn “Cô nương ta đây mặc kệ.”
Trên thực tế cô vẫn cứ trải qua như vậy
nhưng Tạ Tiểu San chính là cười tủm tỉm đem cuốn tạp chí trên tay kia
ném qua chỗ cô, một điệu bộ mèo khóc chuột “Tốt lắm, tớ biết cậu cũng đã vất vả.” Vừa nói vừa đến trước mắt cô lắc lắc qua cuốn tạp chí “Ngẫm
lại khả năng của cậu mà lại làm ở một cuốn tạp chí như thế này thì khiến tớ cũng một phen kinh ngạc. Nhưng hiện thời tạp chí đã được đóng thành
như thế này cậu còn không buông tha sao?OK, được rồi. Chỉ cần cậu nói
một câu rằng cậu buông tay tớ lập tức đem xử lý cuốn tạp chí này. Tất
nhiên sau đó chúng ta sẽ tính đến khoản tiền lương, từ đây về sau mỗi
người một ngã, vô liên vô lụy. Cậu có biết rằng tớ đây mỗi ngày nhìn đến cậu đều giống như nhìn thấy mặt mẹ kế Trương không? Giống như là tớ nợ
cậu rất nhiều tiền vậy…”
Người phụ nữ này biết rõ ràng cô nói là
nói thế nhưng mà còn trước mặt cô nói như vậy. Miệng lưỡi thật lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Năm đó sau khi cô tốt nghiệp, ảm đạm về
nước, trừ bỏ tấm thân cùng mấy bộ quần áo thì cái gì cũng không có. Mà
Tạ Tiểu San cũng vừa từ nước Anh trở về, hai người ăn nhịp với nhau,
quyết định đại diện cho một cuốn tạp chí thời thượng của nước ngoài ở
trong nước này. Gây dựng sự nghiệp trong khi số tiền toàn bộ bỏ ra là
của một người Tạ Tiểu San mà thôi. Cô ấy lúc đó còn không có ý tốt gì
luôn trêu ghẹo “Lâu Lục Kiều, cậu nên giao tính mạng cho tớ. Tớ đây như
vậy sẽ chuẩn bị cho cậu chút của hồi môn cho cô từ nhỏ đến lớn, không
cần phải chuyển hết cho tớ đâu. Bằng không đến lúc nào đó, tớ không thể
gả đi, quan tài cũng không có đành phải cả đời quấn quít lấy cậu không
tha. Cậu nên cẩn thận với tớ là tốt rồi.” Nói đúng với khuôn mặt ảm đạm
của cô nhưng cô ta vẫn một mặt tươi cười.
Thoáng môt cái thế mà thời gian trôi qua cũng đã vài năm. Những lời năm đó hết thảy còn rành rành trước mắt.Cùng với Tạ Tiểu San, hai người cùng bàn việc trong văn phòng, cái gì cũng
tự mình chủ động làm lại làm rồi lại đánh, lại còn kiêm luôn người khuôn vác. Cứ như vậy thế nhưng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Cô chống cái ô phiêu diêu ở trong mưa
gió, thập phần chật vật vạn phần thê lương tránh ở nhà ga công cộng, cả
người đã ướt đẫm. Rút cuộc dự báo cái gì mà ốc lậu kêu thiên phùng suốt
đêm mưa chứ. Buổi chiều ngày hôm qua mới tiến đến nơi nào đó thế mà hiện tại đã đụng trúng phải bão. Xem ra cô cũng nên khẩn trương đi mua sổ
xố,cô mua nhất định sẽ trúng, hảo mua hảo trúng mà.
Đã đứng vẫy taxi thật lâu mà không đón
được một chiếc taxi nào. Taxi này nọ ngày thường thời điểm cô không nghĩ tới việc đón xe thì cảm thấy có rất nhiều , rất nhiều xe trống ở trước
mặt lắc lư dường như đang muốn chờ người đón taxi vậy. Thế mà giờ này nó cố tình đầy ngập khách. Cô suy sụp ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra
hôm nay vận khí của cô không tốt, đến nỗi bắt một chiếc taxi mà cũng
không có.
Mọi cách rơi vào đường cùng, đánh phải
xuất ra điện thoại gọi cho Tạ Tiểu San “Này, mau tới đại học X đón tôi
đi. Nếu tới chậm thì chờ mà nhặt xác của tôi đi.” Bất quá cũng cần phải
tính thời gian Tạ Tiểu San chạy trong mưa to gió lớn đến đây ít nhất
cũng phải cả giờ đi. Nhưng thật sự cũng không còn có cách nào khác, chờ
đợi càng lâu thì càng lại không có xe.
Đại khái điều may mắn duy nhất chính là
bản thân đang mặc chiếc áo màu đen cùng màu với khố đen của bút chì.Tuy
rằng hiện tại đã ướt đẫm, chiếc áo ướt sũng gắt gao dính vào trên người
như tầng da thịt thứ hai vậy. Tuy là rất khó chịu nhưng còn không có đến mức để cảnh xuân lộ hết ra ngoài, rất nguy hiểm.
Lại một trận cuồng phong không ngừng
thổi tới, khiến thân thể ướt đẫm của cô cảm thấy vài phần lạnh ngắt, vội ôm chặt lấy bản thân chuẩn bị quay lại đại sảnh chờ Tạ Tiểu San tới
đón. Vừa muốn xoay người, chợt nghe phía sau có tiếng còi xe kêu đến.
Một chiếc xe màu đen hiệu Châu Âu danh giá tao nhã đang dừng lại bên
cạnh chỗ cô đang đứng. Cô ngoảnh mặt nhìn lại chiếc xe vừa báo còi.
Cô nghi học ngẩng đầu