
h con người thật của hắn.
- Anh biết em không ham
mê vật chất nhưng món quà này em nhất định phải nhận lấy. Đó là tấm lòng cũng
như tình yêu mà anh dành cho em. Nếu như em không nhận cũng giống như là em
không yêu anh, hay là... em không yêu anh nên mới không nhận?
- Không, em yêu anh
lắm. Em sẽ nhận mà, đừng buồn em. - Em vội lắc đầu đồng thời cũng gật đầu để
chấp nhận món quà của hắn.
Hắn cười hài lòng rồi
hôn nhẹ lên trán em. Em ngoan thật! Chưa bao giờ làm phật ý hắn cả. Hắn chỉ cố
tình nói vậy để em nhận món quà này thôi chứ hắn biết rất rõ, em yêu hắn nhiều
như thế nào. Em có thể từ chối bất kì món quà nào của hắn nhưng món quà này thì
không. Em có biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể mua lại được căn
tiệm này không? Có thể khi ở Leaders hắn rất có quyền lực và mỗi lời nói mà hắn
nói ra đều có thể khiến cho người khác phải nghe theo răm rắp nhưng khi ra
đường hắn lại chẳng là gì trong mắt ai và lời hắn nói ra cũng chẳng có trọng
lượng.
Căn tiệm này vốn là của
một đôi vợ chồng trẻ mới mở, chưa kịp bán một ngày thì đã gặp hắn. Hắn đã dùng
hết lời để nói với họ thậm chí là còn chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua lại
nhưng họ vẫn nhất quyết không bán, không lý nào tiệm mới xây lại đem bán cho
người khác. Mặc dù thuyết phục họ không được nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, ngày
nào hắn cũng đến đây để ngồi từ sáng cho đến chiều và từ chiều cho đến tối. Hắn
biết để em ở nhà như thế sẽ buồn nên ngày nào về hắn cũng đều mua cho em một ly
trà sữa để em vui. Cứ thế ngày này qua ngày nọ, hắn đều bỏ việc để đến đây mong
được gặp vợ chồng họ, có khi hắn ngồi chờ đến cả quên ăn quên uống. Ban đầu vợ
chồng họ có hơi khó chịu khi ngày nào cũng thấy hắn ngồi trước cửa quán nhưng
về sau khi nhận thấy được sự kiên trì và nhẫn nại của hắn thì họ không còn thấy
khó chịu nữa. Họ quyết định gặp hắn và hỏi hắn lý do tại sao lại muốn mua lại
căn tiệm này cho bằng được. Khi nghe xong lý do mà hắn nói, họ đã đồng ý bán
căn tiệm lại cho hắn với giá gốc.
"Sắp tới là sinh
nhật của bạn gái tôi, cô ấy từng nói với tôi ước mơ sau này của cô ấy là sẽ mở
một tiệm trà sữa để bán nên nhân dịp này tôi muốn giúp cô ấy thực hiện ước mơ
của mình. Tuy tôi không thể cho cô ấy những gì mà cô ấy muốn nhưng tôi có thể
tặng cho cô ấy ước mơ."
Khi nghe được những lời
đó của hắn, đôi vợ chồng trẻ đó thầm khen hắn là một người bạn trai tốt, chấp
nhận dẹp bỏ sĩ diện của mình qua một bên để hằng ngày đến đây ngồi chầu chực
trước cửa tiệm. Hắn như thế thì họ còn có lý do gì để từ chối hắn đây?
Có thể đây là món quà
sinh nhật đầu tiên cũng là cuối cùng mà hắn tặng em khi hắn còn là một đại
thiếu gia giàu có. Khi quyết định nói yêu em, hắn biết rồi sẽ có một ngày hắn
rời khỏi Leaders với hai bàn tay trắng. Khi đó, trong tay hắn chẳng còn gì cả
và việc tặng những món quà xa xỉ như thế này cho em là điều không thể. Vì thế
mà hắn muốn làm tất cả mọi thứ cho em khi còn có thể.
- Cảm ơn em đã sinh ra
trên đời này, để anh được biết thế nào là yêu thương. - Hắn thỏ thẻ vào tai em. Suốt dọc đường từ tiệm
trà sữa về nhà, em cứ tủm tỉm cười miết. Hắn nhìn em cười mà cũng phải cười
theo, hắn không nghĩ là món quà của mình lại có thể khiến em vui như vậy. Có lẽ
trước kia em đã khóc quá nhiều nên bây giờ chỉ một việc nhỏ nhặt cũng có thể
làm em nở nụ cười. Nhưng càng nhìn em, hắn lại càng thấy mình không xứng đáng
với tình cảm của em, người như em đáng lý ra phải xứng với một người tốt như
Liz hay Andrea mới đúng. Nhưng biết làm sao được khi mà người em yêu... lại là
hắn.
Hắn đã rất vui khi nghe
em nói hắn là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho em. Nhưng em biết
không? Em mới chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho hắn. Vì nếu
không có em, hắn sẽ mãi sống trong cái thế giới màu đen của hắn và hắn sẽ không
biết được cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ mà hắn chưa biết. Em là
ánh sáng để soi rọi và dẫn dắt cho cuộc đời đen tối của hắn và là trái tim, là
hơi thở của hắn vì nếu như không có hai thứ đó thì chắc chắn hắn sẽ không sống
nổi.
Sinh nhật hôm nay đúng
là rất vui, em sẽ ghi nhớ mãi ngày này. Ngày mà hắn nói cảm ơn em đã sinh ra
trên đời này, để hắn được biết thế nào là yêu thương. Câu nói đó đối với em quả
thật rất hay và hiện tại em đang mỉm cười vì điều đó.
Cả hai về đến nhà là đã
hơn mười một giờ, như thường lệ em chúc hắn ngủ ngon rồi bản thân em cũng đi về
phòng và không quên mang theo Puppy. Nhưng khi em đưa tay ra để vặn nắm cửa thì
lại không sao mở được.
- Ủa, sao kì vậy? - Em
cố ra sức mở nhưng vẫn không được.
- Sao vậy Sea? - Thấy
em vẫn loay hoay mãi với cái cửa nên hắn hỏi, đồng thời cũng bước lại gần em.
- Em không mở cửa được.
- Em ủ dột nhìn hắn.
- Đâu? Để anh xem.
Em gật đầu rồi nhường
chỗ cho hắn qua, hắn cũng ra sức mở thử nhưng cũng như em, đều không được.
- Hình như nó bị khóa
trong rồi. - Cố gắng mở thêm vài lần nữa nhưng cuối cùng hắn cũng đành bó tay.
- Khoá trong? - Em tròn
mắt. - Nhưng em có bao giờ khóa cửa đâu.
- Thôi! - Hắn p