
nh có được một thứ gì
đó của hắn để mỗi khi nhìn thấy nó, em sẽ nhớ tới hắn. Nhưng bây giờ chắc em
không còn cần món quà đó của hắn nữa rồi, vì với em chỉ hai câu nói kia thôi
cũng đủ để em in sâu vào tim.
Kể từ giây phút hắn nói
ra câu đó, em không hỏi hay nói thêm gì nữa vì em sợ khi em hỏi tiếp hắn sẽ lại
nói ra những câu hay như thế và em sợ mình sẽ khóc vì cảm động mất. Vì thế nên
em quyết định ngồi im cho đến khi hắn đưa em đến một nơi mà hắn nói là sẽ có
điều bất ngờ dành cho em.
Hắn dừng xe trước một
tiệm trà sữa lớn mang tên "Hạnh phúc". Bên ngoài tiệm nhìn có vẻ rất
sang trọng và đẹp mắt nhưng bên trong lại không có một bóng người. Là do tiệm
đã đóng cửa hay là do không có khách thì em không rõ, em chỉ biết là hắn vừa mở
cửa xe cho em bước xuống thì liền lôi tuột em vào trong.
Hắn vừa đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức
cái chuông nhỏ treo trên cửa phát ra tiếng kêu "leng keng" như báo
hiệu cho chủ biết là có khách đến. Nhưng trong này tối om, làm gì có ai mà ra tiếp
khách. Em tính quay qua kêu hắn thì mới nhận ra hắn đã không còn bên cạnh em
nữa.
Em bước từng bước nhẹ
đi tìm hắn, bàn tay em quờ quạng trong bóng tối, vừa đi em vừa gọi hắn nhưng
không nghe thấy hắn trả lời. Em không sợ bóng tối nhưng em lại sợ mình bị bỏ
rơi. Đối diện với không gian tối om như này không làm em sợ bằng việc đột nhiên
hắn biến mất mà không nói một nói nào. Chẳng lẽ hắn cũng giống như ba mẹ em,
đều bỏ em mà đi sao? Và bất ngờ mà hắn nói muốn dành cho em là đây sao?
- Zin! anh ở đâu? Mau
ra đây đi, đừng đùa với em nữa mà. Hức!
Em quỳ sụp xuống đất,
nước mắt rơi ra lúc nào không hay. Tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với em như
thế? Tại sao hắn lại bỏ em một mình trong ngày sinh nhật của em chứ? Hắn có thể
đối xử với em như thế nào cũng được nhưng xin hắn hãy ở bên cạnh em lúc này,
chỉ duy nhất một ngày này thôi. Hắn ở đâu? Hãy mau xuất hiện đi, em cầu xin hắn
mà.
Phụt!
Cả tiệm chợt sáng bừng
lên, một dáng người cao lớn chạy đến ôm em. Vốn dĩ chỉ định đùa với em chút
thôi nhưng hắn không ngờ lại khiến em sợ đến vậy.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi
vì đã làm em sợ. - Hắn nhẹ nói và lau nước mắt cho em.
- Hứa với em một chuyện
có được không? - Ánh mắt cầu khẩn của em hướng lên nhìn hắn.
- Được! Em nói đi, bất
cứ chuyện gì anh cũng có thể hứa với em. - Hắn gật đầu.
- Hứa với em, đừng bao
giờ bỏ rơi em, được không?
- Anh sẽ không bỏ rơi
em mà ngược lại anh sẽ dùng cả đời mình để che chở và bảo vệ cho em, không bao
giờ rời xa em. Anh hứa đấy! - Hắn nhìn em, ánh mắt kiên định.
- Còn nữa, hứa với em
là anh sẽ không đụng đến thuốc lá nữa.
Em đúng là được voi đòi
tiên, mới nói hứa với em một chuyện mà bây giờ lại đòi thêm một chuyện nữa.
- Em tham lam quá đó
nhưng được rồi, nếu như đó là điều em muốn thì anh hứa với em. - Hắn búng nhẹ
vào trán em, nói.
- Ngoéo tay đi. - Em
giơ ngón tay út của mình ra, vừa cười vừa nói.
Hắn cũng cười rồi đưa
ngón tay út ra và ngoắc vào tay em như minh chứng cho một lời hứa.
Hắn đỡ em đứng lên rồi
dẫn em đi tham quan khắp tiệm. Hắn nói đây không chỉ là tiệm bán trà sữa thôi
đâu mà nó còn là nhà nữa, phía ngoài thì dùng để bán còn phía trong thì dùng để
ở, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng tắm, rất đầy đủ tiện nghi. Có vẻ như tất cả
mọi thứ ở đây từ bàn ghế cho đến quầy bán đều rất mới, không có dấu vết của
việc đã từng sử dụng qua. Em rất thích nơi này, có lẽ đây chính là tiệm trà sữa
trong mơ mà em từng ao ước.
- Chỗ này không có
người bán, anh đưa em tới đây làm gì? - Khi đã tham quan xong, em quay qua hỏi
hắn.
- Đương nhiên là không
có người bán vì đây là món quà sinh nhật mà anh muốn tặng em. - Hắn từ tốn nói.
Trong nhất thời em
không thốt lên được lời nào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không sao mở
miệng được. Hắn nói đây là món quà sinh nhật mà hắn muốn tặng em sao? Nó có lớn
quá so với mong muốn của em lúc đầu không? Hắn biết không? Em không cần món quà
xa xỉ này của hắn đâu, cái em cần chỉ là một cái ôm lúc em sợ hãi và một lời an
ủi lúc em cảm thấy buồn mà thôi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm em vui rồi.
- Anh biết không? Em
không cần anh tặng bất cứ thứ gì cho em cả vì anh... là món quà vô giá mà ông
trời đã ban tặng cho em.
Em tha thiết nhìn hắn,
đó là lời nói thật lòng của em, không một chút giả dối. Tuy em từng nói với hắn
ước mơ của em là mở một tiệm trà sữa để bán nhưng đó là chuyện của tương lai,
tạm thời bây giờ em chưa cần đến.
Lần này đến phiên hắn
không thốt lên được lời nào. Em bình thường ngây thơ, ngốc nghếch như thế mà
cũng có lúc nói ra được một câu nghe cảm động lòng người đến thế sao? Hắn thực
sự ngạc nhiên về em đấy.
Cảm ơn em! Cảm ơn em vì
đã cho hắn biết được tầm quan trọng của mình đối với em. Cảm ơn em vì đã cầu
nguyện những điều tốt đẹp cho hắn và cảm ơn em đã cho hắn biết thế nào là tình
yêu thực sự. Chính em là người đã làm cho một kẻ máu lạnh như hắn thay đổi và
cũng chính em là người đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy đen tối. Chính sự trong sáng
và thuần khiết đó của em đã làm thức tỉn