Insane
Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32961

Bình chọn: 9.00/10/96 lượt.

Bích, từ trước đến nay Đường Thiên Trọng đều

tưởng rằng đó là tên của nàng, chắc hẳn có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ

được đó lại là tên của người trong lòng của nàng đâu? Thật đáng tiếc là

trong lòng nàng không hề có chút tình cảm nào với hắn.”

Khẽ cúi đầu

xuống, nụ cười của ngài chợt cứng khựng lại, khom lưng cúi xuống vỗ nhẹ

lên má tôi rồi nói thêm: “Nha đầu ngốc nghếch, nàng khóc lóc thảm thương thế này là vì cái gì?”

Tôi đã khóc nức nở đến mức không nói thành lời.

Vẫn luôn tự

nhận thấy rằng bản thân mình đã khóc cạn hết nước mắt, nhưng đó không

phải sự thật. Mỗi khi nỗi đau chôn giấu ở sâu thẳm con tim bị động tới,

giống như sự việc lúc này, tất cả mọi yêu hận tình thù dồn nén trong

lòng ba năm nay đều dâng trào một lúc, khiến tôi chẳng thể nào kìm nén

được, khiến nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt. Có điều theo bản năng

tôi vẫn cố gắng nín nhịn, không muốn bản thân hoàn toàn mất kiềm chế,

đưa chiếc khăn tay lên che khuôn mặt đi, cố gắng không để thân người run rẩy thêm nữa.

“Đừng khóc nữa.” Đường Thiên Tiêu ngồi xuống cạnh bên tôi, dường như cảm thấy ngại ngùng, không biết phải làm sao.

Một hồi lâu

sau, ngài đưa tay ôm lấy tôi, dùng vạt áo lau nước mắt trên mặt tôi rồi

thận trọng thì thầm: “Trẫm cũng không ép buộc nàng phải hầu hạ trẫm thực sự, giữ nàng ở nơi đây chẳng qua là để chọc tức Đường Thiên Trọng kia

mà thôi. Yên tâm đi, đợi khi nào trẫm lật đổ được Đường Thiên Trọng, đón được Nhã Ý về cạnh bên, tự khắc sẽ sai người đưa nàng đến chỗ của Trang Bích Lam. Ừm… còn nếu như nàng chịu ở cạnh bên Nhã Ý, trẫm cũng chẳng

bận tâm khi phải nuôi thêm một tiểu mỹ nhân nữa đâu. Mau đi lau sạch

khuôn mặt đi, khóc lóc đến mức nhem nhuốc như mèo thế này này.”

Ngài mỉm

cười bình thản, nhẹ nhéo mũi tôi, rồi lại vuốt lên mái tóc, thân thiết

mà không hề ám muội, quả nhiên giống như đang an ủi, vỗ về một chú mèo

con bị thương vậy.

Loại thuốc

được điều chế theo phương thức bí mật trên mặt tôi tuy có khả năng chống nước nhất định, nhưng nước mắt tuôn rơi nhiều và lâu như vậy chắc cũng

khiến lớp thuốc đó nhòe nhoẹt đi, bây giờ ngay bản thân tôi cũng tưởng

tượng được ra khuôn mặt lem luốc của bản thân mình.

Đến khi tôi

đã rửa sạch khuôn mặt và bàn tay, tâm trạng cũng bình ổn lại đôi chút,

Đường Thiên Tiêu đã quay người vào phía bên trong, đắp chăn, nhắm mắt,

tựa như đã ngủ say.

Tôi lặng lẽ

bước lại gần, kéo chăn lên cho ngài rồi ôm bộ chăn gối khác đến chiếc

giường trúc, lúc vừa nằm xuống, liền nghe thấy Đường Thiên Tiêu nói:

“Nha đầu, mau ra chỗ này ngủ.”

Khi ngẩng

đầu sang nhìn, tôi đã thấy Đường Thiên Tiêu chậm rãi đi giày rồi bước

lại gần, nhẹ vỗ lên đôi vai tôi, rồi nằm luôn lên chiếc giường trúc này

ngủ, sau đó mới nói thêm: “Nàng mau lên giường ngủ đi.”

Tôi bất giác hoảng hốt, thốt lên: “Hoàng thượng, không thể nào…”

Dù cho trong lòng bất mãn đến đâu, tôi cũng biết rõ rằng ngài là hoàng đế chí tôn vô thượng của Đại Chu, cũng là tia hy vọng duy nhất cho hạnh phúc xa xôi ở tương lai của Nam Nhã Ý, và có lẽ… cũng là tia hy vọng cho bản thân tôi nữa.

“Nếu như cảm thấy áy náy trong lòng thì hãy đấm bóp chân cho trẫm một lúc. Hôm nay

đi lại nhiều quá, mệt…” Ngài liền ngáp dài một tiếng, miệng mỉm cười,

mệt mỏi nhìn về phía tôi, trên mặt hiện lên đôi chút nghịch ngợm, đùa

cợt của người trẻ tuổi. “Trẫm chưa ngủ, nàng không được nghỉ ngơi

trước.”

Câu nói đùa

đó đột nhiên khiến cho tôi sực nhớ ra, tôi với Đường Thiên Tiêu bằng

tuổi nhau, thậm chí ngài còn kém tôi mấy tháng.Chín tuổi xưng đế, đương

nhiên là một bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của ngài. Thế nhưng

quyền lực trong tay người khác, ngài ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn mà

trong tay không chút binh quyền như vậy, rốt cuộc là phúc hay họa chỉ có trời mới thấu.

Thế nhưng

gần như ngày nào ngài cũng cười đùa, nhàn rỗi, bình thản như thể chẳng

bận tâm bất cứ chuyện gì cả, thậm chí ngay cả khi người con gái mà mình

yêu thương nhất bị đoạt mất, cũng vẫn nở nụ cười bất cần, bình thản như

thường ngày…

Nếu như

không phải ngài hoàn toàn không buồn quan tâm chút gì, thì sẽ là giống

hệt như tôi, ẩn giấu mọi cảm xúc quá sâu, quá kín…Khiến cho người ta

chẳng nhìn thấy gì khác ngoài nụ cười bình thản.

Tôi vốn

tưởng rằng ngài sẽ trằn trọc hồi lâu mà không ngủ được, ai ngờ tôi mới

chỉ đấm bóp cho ngài khoảng thời gian hai tuần trà thì đã nghe thấy

tiếng ngáy đều đặn phát ra. Kinh ngạc trước tiếng ngáy của ngài, tôi

liền đắp chăn lại cho ngài rồi lặng lẽ quay về giường nằm xuống, nhắm

mắt lại, thầm nghĩ tâm sự riêng của mình.

Không dám

nghĩ tới Tranh Bích Lam. Đó chính là một vết sẹo mà tôi không hề muốn

động tới, mỗi lần bị toạc ra, dù chỉ một góc nhỏ, tôi đều cảm thấy đau

đớn quặn lòng thắt ruột, cố gắng chôn vùi đoạn kí ức xưa cũ càng sâu hơn nữa.

Thế nhưng tôi không thể nào không nghĩ tới Nam Nhã Ý.

Lúc đầu ra

tay giúp đỡ tỷ tỷ, ít nhiều do tôi đã liệu trước được Nam Sở sớm muộn gì cũng bị diệt vong, hy vọng có thể tìm được đường lui an toàn cho bản

thân, nên mới cố ý kết giao. Nương tựa lẫn nhau vượt