
t cần thường ngày.
Cổ họng tôi
lúc này khô khốc, thế nhưng khóe mặt lại ướt đẫm, đợi đến khi khó khăn
lắm mới mở miệng nói chuyện được, thì tôi mới cảm nhận được giọng nói
của mình không được rõ ràng cho lắm. “Hoàng thượng, ngài lấy thiếp là vì muốn trả thù Đường Thiên Trọng?”
Đường Thiên
Tiêu đã nghe thấy tôi trước đó còn cả gan gọi thẳng tên húy của ngài ra, nên cũng chẳng hề so đo, tính toán chuyện tôi gọi thẳng tên của Khang
hầu, nhưng ngài quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, rõ ràng có đôi chút
xấu hổ, ảo não.
“Chính Nhã Ý đã nói rằng, nàng ấy bị gả cho Đường Thiên Trọng còn hơn để cho nàng tới phủ nhiếp chính vương.”
Tôi quay đầu ra phía khác, im lặng không nói thêm tiếng nào.
Đường Thiên
Tiêu vẫn nằm trên giường, mím chặt môi, nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề
giống như mọi khi, xem ra đã chìm vào giấc ngủ.
Vào giây
phút này, tôi đang cảm thấy vô cùng ảo não, không biết phải chăng bản
thân đã nói quá lời, dường như đã chặn hết mọi đường lui cuối cùng của
bản thân. Đột nhiên ngài quay người rồi ngồi dậy, thì thầm nói chuyện
với tôi đang ngồi bên mép giường.“Thanh Vũ, nàng nói đúng, ta bỏ rơi Nhã Ý nạp nàng làm phi tử, đa phần là vì muốn báo thù Đường Thiên Trọng,
muốn lặng lẽ đứng nhìn chuyện nực cười của hắn. Nhã Ý… uất ức, khổ sở vô cùng, vậy mà vẫn còn suy nghĩ thay cho nàng, còn bản thân ta lại chẳng
hề suy nghĩ thay cho Nhã Ý …”
Ngài đang
nói bỗng dưng khựng lại, vội vã quay đầu đi chỗ khác. Trên khuôn mặt tựa như ngọc tạc, tuấn tú, trẻ trung của ngài, đôi lông mi cong dài mềm mại khẽ rung động, ướt đẫm bởi nước mắt, dưới ánh nến cảnh tượng này hiện
lên vô cùng tuyệt mỹ.
Đây cũng là
lần đầu tiên ngài hoàn toàn gỡ bỏ chiếc mặt nạ chí cao vô thượng của một đế vương, xưng hô với tôi là “ta, nàng”, thản nhiên nói ra tâm sự của
bản thân.
“Vậy Nhã Ý tỷ tỷ… phải làm sao đây?” Tôi đã không còn cảm thấy tức giận nữa, liền cất tiếng hỏi lại.
“Ta sẽ nghĩ
cách đón nàng ấy về lại bên cạnh ta.” Ngài nói rồi lấy thanh đoản đao
kia, xoay chuyển linh hoạt trên tay, đột nhiên quay sang nói với tôi
bằng giọng lạnh lùng đầy sát khí: “Trang Bích Lam đưa thanh đoản đao này cho nàng là để cho nàng tự vẫn hay sao?”
Trang Bích Lam!
Cái tên đã
được ẩn giấu biết bao lâu nay cuối cùng cũng được người ta nhắc tới, cảm giác đau đớn như trái tim đang bị ai đó giằng xé, lại giống như mọi thứ đều đang lật nhào đổ vỡ, như dòng nham thạch nóng bỏng chảy khắp tứ
phía, chảy tới đâu, thân thể liền bị đau đớn bỏng rát tới đó, đến mức
nước mắt tôi vì bị kích động mà sắp tuôn trào.
“Bích Lam… ngài… làm sao ngài biết được huynh ấy?” Tôi thở hổn hển, cố gắng đẩy luồng khí tắc nghẽn nơi lồng ngực ra ngoài.
“Những nô
tài, cung nữ năm xưa hầu cận trong cung của Đỗ thái hậu triều Nam Sở tuy rằng có kẻ chết, người chạy loạn khắp nơi, không thể nào hỏi được nhiều tình hình khi đó, nhưng chỉ cần là những người ở trong cung lâu một
chút thì đều nhớ một chuyện, trong cung Đức Thọ, người con gái xinh đẹp
được sủng ái nhất không phải tên là Ninh Bích. Có điều đích thị có một
Ninh nhị tiểu thư, là cháu họ của Đỗ thái hậu, được thái hậu thương yêu, chiều chuộng vô cùng. Lúc ban đầu vị Ninh nhị tiểu thư này xinh đẹp
tuyệt mỹ, tuyệt mỹ đến mức độ con trai của một danh tướng đã vì vị tiểu
thư này mưu phản làm loạn, sau cùng toàn gia rơi vào cảnh đầu rơi máu
chảy, chỉ có mỗi vị công tử đó cùng phụ thân là chạy thoát khỏi Thụy Đô. Sau khi chuyện này xảy ra, vị Ninh nhị tiểu thư đó có thể do quá đỗi
đau lòng nên càng ngày càng tiều tụy, héo hon, chỉ trong thời gian một,
hai năm đã mất đi dung mạo như hoa như ngọc trước kia, khiến cho tất cả
mọi người đều kinh ngạc và luyến tiếc.”
Ngài mỉm
cười đứng dậy, đặt tay lên tấm rèm trong phòng, rồi tiếp tục nói: “Trong chuyện này nhất định vẫn còn những ẩn tình không tiết lộ cho người
ngoài biết. Những chuyện đại nghịch bất đạo, làm loạn mưu phản như vậy
mà những người trong cung lại không hề biết rõ sự tình, thậm chí không
có bất cứ người nào trong cung nói được ra tên họ của vị công tử đó. Thế nhưng trẫm đã điều tra được, Lý Minh Xương hoang đường vô năng, những
năm gần đây đã không ít lần tàn sát chính những danh tướng giỏi giang
dưới trướng của mình. Thế nhưng trong tên có một chữ ‘Bích’ thì chỉ có
duy nhất Trang Bích Lam, con trai của Trang đại tướng quân Trang Dao năm xưa trấn thủ ở biên giới phía nam.”
Ánh mắt lạnh lùng nhẹ lướt qua, thanh đoản đao trong tay ngài đột nhiên phi tới,
đường bay dứt khoát, lanh lẹ, cắm phập vào cánh cửa được điêu khắc trạm
trổ.
Trên đó khắc hình tùng hạc diên niên[1'>. Hạc tiên tung cánh dường như đang cất cao
tiếng hót ca, thế nhưng lại bị chiếc đoản đao cắm vào đúng phần cổ, làm
tất cả khí thế cao ngạo của hạc tiên đều biến mất. Hạc tiên trong dáng
vẻ tung cánh nhưng lúc này hiện lên như đầu lìa khỏi cổ, đang cố gắng
vẫy vùng trước khi chết.
[1'>.
Tùng Hạc diên niên là hình khắc thể hiện sự thịnh vượng, trường thọ, có ý nghĩa rất tốt. Trong tranh gồm hình ảnh hạc tiên và cây tùng.
Đường Thiên
Tiêu bật cười khoái trá: “