
tặng. Nhìn xem, Đường Thiên Tiêu tuy rằng tâm trạng không vui,
suýt chút nữa vứt vị hoàng hậu này sang một bên vào đêm tân hôn động
phòng hoa chúc, thế nhưng sau đó đã hao tổn khá nhiều tâm trí để bù đắp. Thẩm Phượng Nghi vô cùng hài lòng trước đức lang quân tôn quý của mình.
Còn việc tại sao lúc này bất mãn, có lẽ do tối qua ngài đã không tiếp tục ở lại cung Hy Khánh, nói cho cùng, hoàng hậu vẫn chẳng thể nào kìm nén hết được
bản tính đại tiểu thư của mình. Sau khi gạt tôi qua một bên, họ để tôi
đứng một thân một mình ngắm mấy người họ tán gẫu hết từ chuyện ngọc ngà
châu báu cho đến quyền thế phú quý của nhà mình.
Mấy người
còn lại đều là Hiền phi, Đức phi và một số chiêu nghi mới được sắc
phong, tướng mạo và địa vị đều không hề thấp kém, đáng tiếc là Đường
Thiên Tiêu dường như mới chỉ sủng hạnh mỗi mình Thẩm hoàng hậu, còn lại
những người khác đều đang trống vắng, cô quạnh.
Tôi cũng
không hề có ý định xen lời vào, lặng lẽ đứng gọn một bên nghe người khác cười nói vui vẻ, cũng chẳng mấy để tâm đến sự lạnh nhạt của Thẩm Phượng Nghi. Đang lúc nói đùa vui vẻ nhất, bên ngoài vọng vào tiếng truyền của nội thị.“Hoàng thượng giá đáo.”
Đỗ Hiền phi
đứng ở cạnh bên liền cười nói: “Thần thiếp đã nói rồi mà, ngày nào hoàng thượng không đến cung Hy Khánh thăm hoàng hậu nương nương một lần là
chẳng thể nào an tâm nổi đâu.”
Thẩm Phượng
Nghi sắc mặt đỏ hồng, đang mỉm cười đứng dậy thì Đường Thiên Tiêu đã
nhanh bước tiến vào bên trong, phớt lờ hết tất cả cung tần mỹ nữ đang
quỳ một bên, chỉ bước tới đỡ Thẩm Phượng Nghi đứng dậy rồi nói: “Tất cả
đều bình thân đi, ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.”
Sau khi ngồi trên chiếc ghế giữa điện, ngài liền gọi: “Cận Thất.”
Cận Thất
nhanh chóng đáp lời, vội vã nhận chiếc khay từ một thái giám khác rồi
dâng lên cho Thẩm Phượng Nghi. Trong khay đều là lụa là gấm vóc không
màu vàng thì là màu hồng, sắc màu tươi rói, cao quý, sang trọng.
“Trẫm đang
suy nghĩ, những chất liệu vải trong cung chuẩn bị nàng chưa chắc đã vừa
ý, nên đi tìm thêm một vài mẫu khác về đây. Nói cho cùng thì Đại Chu
cũng mới vừa rời đô đến Thụy Đô, các kho tích trữ lụa là gấm vóc vẫn còn đang thu thập cống phẩm từ khắp miền đất nước. Trẫm đem số này tới đây
nhìn qua cũng chẳng có mấy thứ thích hợp với nàng, nên đành phải dặn bọn nô tài để tâm đôi chút, lần sau có loại vải nào đẹp, nhất định phải để
dành riêng cho hoàng hậu của trẫm.”
Ngài nói với giọng vô cùng thân thiết, mắt phụng dịu dàng, nhìn qua là thấy ý trọng
tình thâm, vô cùng thắm thiết. Thẩm Phượng Nghi đỏ mặt tạ ân, cảm thấy
vô cùng hứng khởi.
Nếu như
không phải tận tai nghe thấy Đường Thiên Tiêu dùng cụm từ “gà trống cỡ
đại” để hình dung về hoàng hậu thì tôi có lẽ đã không thể nhận ra sự mỉa mai và trêu trọc ẩn chứa trong ánh mắt của ngài, mà tưởng rằng hai
người họ đế hậu tình thâm, hòa hợp đắm đuối.
Đường Thiên Tiêu đưa mắt nhìn sang tôi rồi cười nói: “Ninh tiệp dư vẫn còn chưa hồi cung sao?”
Thẩm Phượng
Nghi liền mỉm cười đáp: “Hoàng thượng, nàng ấy chính là người cung nữ có thể nấu canh cá thơm ngon mà hoàng thượng tình cờ gặp được đúng không?”
Đường Thiên
Tiêu bật cười nói: “Đúng vậy, Phượng Nghi, trẫm đúng là đã nhặt được
ngọc quý đấy, vốn tưởng rằng nàng ấy chỉ có thể nấu ăn ngon, tối qua tâm tình trò chuyện mới biết thì ra Ninh tiệp dư cũng là con cháu dòng dõi
nhà danh môn đất Giang Nam này, cầm kì thi họa, thơ từ ca phú thứ nào
cũng biết, đúng là một tài nữ hiếm thấy.”
Lúc này Thẩm Phượng Nghi mới đưa mắt qua nhìn tôi rồi bình phẩm: “Ừm… hoàng thượng…
đúng là rất có mắt nhìn người. Vị Ninh tiệp dư này nhìn kĩ đúng là vô
cùng xinh đẹp, kiều diễm.”
Tôi không hề dám ngạo mạn, ăn mặc hết sức giản dị. Bên ngoài mặc bộ áo váy màu xanh
ngọc, trên nền áo xanh đó chỉ đơn giản thêu lên một vài nhánh tường vi,
không hề chói rọi, chói mắt. Kiểu tóc cũng bới một cách đơn giản, chỉ
điểm thêm một chiếc trâm phượng hoàng để biểu lộ mình cũng là một phi
tần có địa vị trong cung, chứ không phải một cung nữ tầm thường. Thế
nhưng đứng giữa đám cung tần mỹ nữ ăn mặc, trang điểm phấn son rực rỡ,
diễm lệ, cách ăn mặc trang điểm của tôi cũng được xem là đơn giản. Lại
cộng thêm đôi mắt không hiện chút thần thái nào, chẳng đáng để Thẩm
Phượng Nghi để tâm đến. Tất cả đều nằm trong dự đoán trước của bản thân.
Đường Thiên
Tiêu nghe thấy lời tán tụng của Thẩm Phượng Nghi, xem ra vô cùng hứng
khởi, liền cười nói: “Ninh tiệp dư, không phải nói nàng thổi tiêu rất
hay sao? Lúc này đang đẹp ngày tốt tháng, chi bằng nàng hãy thổi một
khúc nhạc xem sao? Hoàng hậu và mấy vị ái phi đều xuất thân danh môn vừa hay có thể thưởng thức được tài nghệ của nàng.”
Đám cung nữ nghe thấy vậy liền mang chiếc tiêu ngọc dâng lên.
Nếu như ngài đã đoán ra tôi chính là cô gái thổi tiêu mà Đường Thiên Trọng đã gặp
trước đây, tôi cũng chẳng tiện chối từ, nhận lấy chiếc tiêu ngọc, đúng
lúc đang định đưa lên miệng thổi thì nghe thấy Đường Thiên Tiêu nói:
“Nàng hãy thổi… khúc nhạc đêm hôm đó đã thổi ấy.”
Ngài đón lấy chén trà do cung nữ dâ