
hi đến đài nên không biết. Anh cho em biết là chuyện giữa anh Nghiêu với cô Huỳnh Lệ tới đâu rồỉ
-- Anh cũng không biết.
Tôi nổi giận:
-- Anh muốn giấu phải không?
Anh Lý Khiêm đã khiêm chỉnh lại
-- Thi Binh. Cô cứ yên tâm, hạng đàn bà con gái
cỡ Huỳnh Lệ trong đài truyền hình thiếu gì, cỡ cô ấy ai lại chẳng anh
anh em em. Anh Thi Nghiêu của cô đâu dễ dãi, anh ấy làm ở đài truyền
hình mấy năm nay rồi thì làm gì dễ vào tròng. Chẳng qua chỉ để nói cười
cho vui, người anh ấy chọn không nằm trong mấy cô ấỵ Còn Huỳnh Lệ Thân
mật với anh cô chưa hẳn là yêu Nghiêu. Cô ta mới nổi, đang cần có chỗ
dựa đấy!
- Thế ư?
Nghe Lý Khiêm nói, tôi càng buồn. Nếu quả thật
là anh Nghiêu có ý bắt cá hai taỵ Thì coi như mất cã. Tối hôm ấy, lòng
tôi nóng như lửa đốt. Mẹ cũng tỏ ra thật trầm lặng. Hơn mười giờ Tiểu
Song vẫn chưa thấy về. Anh Lý Khiêm và Vũ Nông đã kiêú từ. Một mình tôi
ngồi trong phòng khách, mẹ bước tới đặt tay lên vai tôi nói.
-- Thi Binh, mỗi người có một duyên phận riêng, chúng ta không làm sao cưỡng lại được, thôi thì để mặc tự nhiên đi.
Vâng, cứ buông xuôi đi! Định số đã đặt để rồi.
Thế làm sao Thi Binh tôi lại thừa nước mắt khóc khi đọc truyện người
xưa, lại dư nước mắt buồn giùm người khác. Ông anh tôi ơi, ông anh. Tội
nghiệp, tôi thở dài. Thôi tôi không thế ngồi đây chờ Tiểu Song trở về.
Có chờ cũng vô ích. Tôi đứng dậy tiến đến gõ cửa phòng anh Nghiêu.
-- Ai đó, cứ vàọ
Tôi đẩy cửa bước vào Phòng tràn ngập khói thuốc, suýt làm cho tôi ho.
Anh Thi Nghiêu đang ngồi trước bàn, chiếc gạt
tàn đầy cả tàn thuốc. Tôi bước tới, đứng trước mặt anh. Hai anh em chúng tôi nhìn nhau yên lặng. Một lúc thật lâu, anh mới dụi tàn thuốc và đưa
hai tay lên nắm lấy tay tôi siết nhẹ Anh có vẻ thật xúc động, thật hiểu
tôi hiểu anh.
-- Anh Nghiêu này, đừng buồn, tình thế vẫn cứu
vãn được. Họ chỉ mới quen nhau hai ngày, còn anh, anh biết cô ta hơn bảy tám tháng nay, không nên thối chí, tuyệt đốị Tình yêu là bãi chiến
trường. Anh chưa thật bại lần nào, lần này anh rồi sẽ thấỵ
Anh Thi Nghiêu lắc đầu.
-- Anh đã thua!!
Tôi trố mắt:
-- Thua bao giờ
-- Trong cuộc chạy đuạ
Tôi suy nghĩ một chút:
-- Anh Nghiêu này đừng nhìn Tiểu Song một cách
thực dụng như vậy, cô ấy khác những người con gái khác. Cô ấy chưa hề lộ ý xem nhẹ anh vì cái tật bẩm sinh của anh. Phải tự hiểu mình, phải dẹp
bỏ mặc cảm tự ti, tại sao anh cứ nghĩ tới cái chân thọt của anh hoài
vậy?
Lời tôi làm anh Nghiêu nhảy dựng lên, anh tái cả mặt:
-- Thôi đủ rồi, đừng nói nữa.. Chuyện đó đã qua
rồi, tôi không muốn ai nhắc tớị Tôi không muốn! Tại sao mấy người cứ nói đến Tiểu Song trước mặt tôi Tôi có nói là tôi thích cô ấy bao giờ đâu
-- Anh Nghiêu!
Tôi hét, rồi không biết nói gì nữa, tôi khóc. Mặt anh Nghiêu như đanh lại
-- Buồn cười thật! Tại sao mấy người lại khóc
trước mặt tôi Tại sao? Mấy người thương hại tôi ư? Tôi thế nào Một gã
thất tình? Buồn cười thật, buồn cười quá đi mất! Thi Binh! Hãy nghe nói
đây! Hãy nghe tôi nói đây!
Tôi cố gắng.
-- Anh Nghiêu. Em chỉ định giúp anh!
Trong đôi mắt đau khổ của anh Thi Nghiêu hằn lên nét giận dự
-- Giúp tôi à? Ai cần cô giúp, ai cần! Muốn giúp ư? Được rồi hãy đi ra khỏi đây, hãy đi cho khuất mắt, để tôi một mình
trong phòng..
Tôi líu lưỡị
-- Anh...Anh...Anh đúng là người không biết điều.
-- Đúng rồi, tôi không biết điều Tôi không muốn ai quấy rầy tôi hết. Tôi không biết điều từ lâu rồi...Đi đi, đi đi!
Tôi chạy nhanh ra khỏi phòng anh Thi Nghiêu. Mẹ
đứng bên ngoài chỉ lặng lẽ lắc đầu. Tôi xông về phòng mình, nhảy lên
giường và trùm chăn. Tôi giận quá. Tôi giận anh Thi nghieu, giận Tiểu
Song và giận cả chính mình. Mười một giờ khuya, Tiểu Song mới về nhà.
Tôi nằm yên, lắng nghe cô ấy thay đồi đi tắm trở về phòng...Tôi giả vờ
lăn trở mình.
Tiểu Song keu khẽ:
-- Chị Thi Binh!
Tôi giả vờ không nghe, trở mình tiếp.
-- Chi Thi Binh. Giọng nói của cô bé thật nhẹ với tiếng thở ra:
-- Em biết chị đang giận em, chị giận em vì sao em cũng không biết.
Tôi vùi đầu vào gối im lặng.
-- Thôi được rồi, khuya quá rồi, để mai bao giờ chị hết giận, chị em mình sẽ nói chuyện với nhau.
Và Tiểu Song ngồi lên giường. Tối hôm ây, hình
như cả hai chúng tôi chẳng ai ngủ được. Cả hai cùng lăn qua lăn lại trên giường tới sáng.
Mấy ngày kế tiếp đó. Giữa tôi với Tiểu Song là một cuộc chiến tranh lạnh.
Tôi cố tạo một khoảng cách, không nói chuyện, lạnh lùng. Nhưng Tiểu Song cũng không vừa, cô ấy phớt mặc. Và ngày nào cũng vậỵ Sau khi dạy xong,
Tiểu Song không về nhà ngay, mà bỏ đi chơi đến mười một mười hai giờ
khuyạ Về tới nhà là tắm rửa rồi lên giường ngũ. Khiến tôi càng tức, càng giận. Con gái gì mà thay đổi như chong chóng.
Vũ Nông thấy tôi không vui, một bữa nói:
-- Thi Binh này, không lẽ em không chịu nhìn sự thật? Thử nghĩ xem giữa Tiểu Song và anh Thi Nghiêu họ đã có cái gì chưa
Tôi nhún vai không đáp. Vũ Nông nói tiếp.
-- Thì em cứ nói đi? Họ đã từng thề non hẹn
biển, gắn bó keo sơn chưa Họ đã được người khác công nhận như chuyện
chúng mình chưa, hở
Tôi bối rối, một