
hằm nàng trong gương, hiện lên vẻ thích chinh phục
và bá đạo của một người đàn ông thành đạt!
Noãn Tâm nhìn cặp mắt đen sâu thẳm đang mỉm cười kia, nhưng
trái tim của nàng đang không ngừng chìm vào vực thẳm.
Hòn đảo ở Tây Ban Nha quả thực là một nơi vô cùng tươi đẹp,
chìm đắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, phong cảnh kiều diễm, bầu trời xanh biếc
cùng nước biển ấm áp, chính những tài sản này là điều kiện để hấp dẫn đông đảo
người trong thương giới đến du lịch.
Một chiếc du thuyền xa hoa đang giương buồm lướt trên miền
biển đa tình này…
Trên mặt biển xanh biếc, chiếc du thuyền lộng lẫy toát ra một
sức hấp dẫn xa xỉ. Ánh đèn thủy tinh lấp lánh giữa màn đêm chiếu rọi cả một
vùng biển xinh đẹp xung quanh.
Chiếc du thuyền xa xỉ này chỉ dành cho quý tộc danh môn tiêu
khiển. Trên khắp toàn cầu chỉ có 50 người được tham gia. Xung quanh du thuyền đậu
đầy phi cơ trực thăng, tàu ngầm, ca nô, các loại phương tiện để chú ý tới an
toàn cùng sự riêng tư của các hội viên.
Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi
xuất hiện những vị khách có lai lịch không tầm thường. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ
tràn ngập những nhân sĩ quan lại của giới kinh doanh.
Noãn Tâm cùng Hoắc Thiên Kình sánh bước vào trong hội trường
khiến tất cả mọi người trở nên yên ắng. Những phụ nữ ăn mặc xa hoa lộng lẫy đắm
đuối nhìn vào hình ảnh anh tuấn bất phàm của hắn. Còn những người đàn ông lại
nhìn nàng với ánh mắt đầy dò xét tham lam không hề giấu diếm như muốn bóc trần
thân thể nàng
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều dừng lại
trên cặp đôi trước mắt, dường như ánh sáng cả vũ trụ đang ngưng tụ tại đây.
Noãn Tâm chợt cảm thấy bất an, nàng khẽ nắm tay vào làn váy.
Tuy là diễn viên nhưng nàng vẫn không có thói quen bị nhiều người như vậy nhìn
chằm chặp
Ánh mắt đảo đến cô gái bên cạnh, nét mặt lộ vẻ thận trọng,
trái lại đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên
"Thiên Kình, cuối cùng thì cậu cũng tới. Thật hân hạnh
được cậu bỏ ra chút thời gian để tham dự" Giọng của một người lớn tuổi
sang sảng vang lên.
"Phương gia gia vậy là quá khách khí rồi. Lần này tổ chức
trên du thuyền, sao cháu lại không tham gia chứ."Trên mặt Hoắc Thiên Kình
lộ ra chút ý cười
Con gái Phương lão gia, tiểu thư Phương thị, có hôn ước với
Hoắc Thiên Kình. tuy Phương lão gia không tham gia thương giới nhưng lại là
nhân vật tầm cỡ trong giới chính trị, do đó Phương thị chưa bao giờ hỏi gì nhiều.
Hội du thuyền lần này đa số là chính trị gia cùng thương nhân, Phương thị không
nằm trong số đó.
"Thiên Kình, Nhan Nhi là vị hôn thê của cậu, sao lại vẫn
còn gọi Phương gia gia Phương gia gia vậy ?" Phương lão gia cố ý xịu mặt,
nói với vẻ không hài lòng.
Hắn chỉ cười, không nói gì.
Phương lão gia thấy thế cũng chẳng nói gì thêm, chuyển hướng
ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh hắn.
Ánh mắt chằm chằm của lão làm nàng cảm thấy không được tự
nhiên, nàng khẽ hạ mắt, nhìn xuống đất.
"Thiên Kình."
Phương lão gia cười khẽ: "Đây là cậu định ra oai phủ đầu
sao? Cháu gái ta là vị hôn thê của cậu mà cậu còn chẳng thèm mang tới đây, thật
đúng là không có gì để nói."
Úc Noãn Tâm chợt bừng tỉnh, nàng như hiểu rõ ý nghĩa cái
nhìn của lão gia này, vội vã rút tay mình khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại.
Dường như hắn cũng phát hiện ra nàng đang nghĩ gì, vỗ nhè nhẹ
tay nàng như để trấn an.
Hành động này vô tình lại đập trọn vẹn vào mắt Phương lão
gia.
"Phương gia gia, chẳng lẽ ông lại quên rằng gần đây
Nhan Nhi không thích tham gia vào yến tiệc? Đây không phải là nơi thích hợp cho
cô ấy. Cháu cũng vì lo lắng cô ấy sẽ buồn chán nên mới không đưa cô ấy
đi." Hoắc Thiên Kình hờ hững phản bác.
Phương lão gia cười cười, gật đầu.
Ông ta luôn xem trọng Hoắc Thiên Kình. Hắn là kẻ làm ăn luôn
nói đến mánh khóe thủ đoạn, điều duy nhất ông không hài lòng là chung quanh hắn
có quá nhiều đàn bà, nhưng xem xét kĩ thì đấy cũng là chuyện thường tình
Một người đàn ông ưu tú như vậy, ở cạnh duy nhất một người
đàn bà là điều không thể, bên ngoài có đàn bà cũng không có gì đáng trách, chỉ
cần sau khi kết hôn hắn không như vậy nữa là được.
Loại người như Hoắc Thiên Kình, mấy năm nay chỉ qua lại với
một ngôi sao là một sự cố gắng rất lớn. Người đàn bà có thể ở lại bên hắn chắc
chắn không phải là một con người đơn giản, xem chừng như cô gái trước mắt đã đắc
tội với người đàn bà kia. Phương lão gia cũng thấy có đôi chút ấn tượng với cô
gái này.
Nghĩ đến đây, Phương lão gia có chút yên lòng, Thiên Kình
không mang người đàn bà ghê gớm kia tới tham dự có phải hay không là một dấu hiệu
không tốt trong mối quan hệ của hai người?
"Thiên Kình, cháu gái ta về sau này giao cho cậu cả, cậu
phải bảo vệ nó thật tốt mới được, phải rồi, cậu định bao giờ xem ngày cưới?"
Phương lão gia cười hỏi.
"Gần đây rất bận, không có thời gian cho chuyện hôn
nhân." Thiên Kình trả lời thẳng thắn
Đáy mắt Phương lão gia hiện lên chút xấu hổ, ý muốn xoa dịu,
nói: "Ta hiểu cậu bận, nhưng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện tự
nhiên, tuy rằn