
một sự thu hoạch ngoài ý muốn của nàng. Nàng vốn
cho rằng bỏ lỡ mất "Thâm cung kế" là một điều cực kỳ đáng tiếc, dù
sao đó cũng là một tác phẩm phim nhựa lớn, không nghĩ tới lại có hi vọng, lần
này nàng lại nhận được lời mời diễn "Vệ Tử Phu".
"Đúng vậy! Úc tiểu thư, tôi tin tưởng vai diễn này là
thích hợp nhất với cô. Đi ra bên kia, chúng ta thương lượng cụ thể lại một chút
về kịch bản!" Đạo diễn Ôn Dương là một điển hình cho loại người cuồng công
việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.
Úc Noãn Tâm nhìn thoáng qua phiến tràng trên tường đích
chung mi gian hiện lên một nét ưu tư.
"Làm sao vậy? Cô gấp lắm sao?" Ôn Dương quan tâm hỏi
thăm.
"Không có việc gì, chúng ta xem kịch bản thôi, đúng lúc
tôi cũng có một số chỗ không hiểu lắm." Úc Noãn Tâm vội vã nói.
Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Nàng không muốn bởi
vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Đoàn người vây xem dần dần tản đi, không ai phát hiện ra ở một
góc có một người đàn ông lừng lững đang đứng lặng. Cặp đen mắt giống như chim
ưng hơi nheo lại, lóe lên ánh sáng tăm tối…
——
Lúc Úc Noãn Tâm rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi,
thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Nàng giơ tay lên day đi day lại
cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.
"Úc tiểu thư đang ở tại khách sạn nào? Đã muộn rồi tôi
đưa cô trở về đi!" Đạo diễn Ôn Dương đi lên phía trước nhẹ giọng nói.
Úc Noãn Tâm mỉm cười: "Không cần đâu, đạo diễn, tôi tự
đi được rồi."
Tài xế của Hoắc Thiên Kình chắc là ở ngay gần đây.
"Đã trễ thế này rồi, một cô gái trẻ như cô có thể đi
sao?" Ôn Dương nhíu mày không hiểu .
Úc Noãn Tâm vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn
sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng
lại chuẩn xác ngay trước mặt nàng.
"Ồ, hóa ra lại có xe tới đón cô à, được rồi đêm nay nghỉ
ngơi thật tốt. Sau khi về nước tôi sẽ lập tức liên lạc với cô!" Ôn Dương dịu
dàng nói.
"Ừm được, cảm ơn anh, đạo diễn." Úc Noãn Tâm cảm
kích nói.
Ôn Dương đã rời đi, nàng mới đưa mắt chuyển hướng về phía
chiếc xe bên cạnh.
Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc
xe này là…
Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt
đàn ông anh tuấn cương nghị lọt vào trong mắt nàng.
Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai. Úc Tâm Noãn hoảng sợ
đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.
Như thế nào, lại có thể là hắn?
"Lên xe!" Bên trong xe vang lên giọng nói nhàn nhạt
trầm thấp của Hoắc Thiên Kình, giống như là có chút không kiên nhẫn hoặc giống
như là một lời mời gọi trí mạng.
Trong đêm tối càng thêm âm trầm càng thêm quỷ mị.
Úc Noãn Tâm đã tỉnh lại từ trong nỗi kinh hãi, cắn cắn môi,
vừa muốn vươn tay kéo cửa đằng sau xe, đã bị một tay Hoắc Thiên Kình đẩy ra.
"Tới ngồi lên phía trước!" Lại là một câu mệnh lệnh!
Cửa xe mở ra giống như con dã thú đang mở miệng để chiếm đoạt
sinh mệnh.
Sau khi Úc Noãn Tâm ngồi vào trong xe, đóng cửa xe xong,
nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt bên cạnh. Chau mày lờ
mờ mang theo nỗi nghi hoặc. Nàng cẩn thận dè dặt hỏi :
"Hoắc tiên sinh, sao ngài lại đến đây?"
Hoắc Thiên Kình không trả lời, như thể không nghe thấy câu hỏi
của nàng, không nói hai lời đã khởi động xe.
Trong bóng đêm, xe lao đi rất nhanh…
Úc Noãn Tâm giật mình không hiểu vì sao trên gương mặt bình
tĩnh của hắn, nàng không nhìn ra bất kỳ điều gì không thích hợp.
Nhưng luôn luôn cảm thấy không thích hợp.
"Cảm ơn ngài Hoắc tiên sinh". Nàng vẫn nên lễ phép
nói một câu như thế. Chắc là… hắn tự mình tới đón?
Hoắc Thiên Kình vẫn không nói gì, chăm chú lái xe.
Mà nàng thì quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng xua
tan sự xấu hổ bên trong xe xua tan, cũng nỗ lực bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Không biết làm sao càng là như thế này nàng lại càng có thể
cảm nhận được cảm giác mãnh liệt sự tồn tại của hắn truyền đến, giống như loại
hơi thở nguy hiểm như ẩn như hiện, không cách nào có thể xem nhẹ.
Hoắc Thiên Kình.
Hắn là một người đàn ông như màn đêm, khó có thể suy đoán được,
khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy
không kềm chế được, khi thì lạnh lùng như băng đá.
Điều phỏng đoán này không thể để lộ ra. Có thể là mọi người
sống chung với hắn đều phải nơm nớp lo sợ, bằng không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị
hắn ảnh hưởng.
Đến nước này, nàng càng bội phục Ngu Ngọc lại có thể ở bên cạnh
hắn ba năm, nói vậy chắc cô ta cũng là người phụ nữ hiểu rõ hắn nhất.
Không tài nào kiềm chế được, ánh mắt Úc Noãn Tâm đảo qua,
lén ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nói thật, hắn quả thực có một khuôn mặt khiến phụ nữ phải
điên cuồng.
Cặp mắt đen sâu thẳm sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm
vào màn đêm trước mặt, trong sự chuyên chú lộ ra vẻ đàn ông chín chắn, đặc biệt
quyền uy, khuôn mặt nhìn nghiêng với góc cạnh hoàn mỹ rõ ràng giống như chạm trổ
điêu luyện tinh xảo mà thành. Đôi môi mỏng kiên nghị, khóe môi có độ cong mê
người, lại cũng không nhìn thấy một tia nếp nhăn trên