
ng nói lạnh
lùng của hắn chậm rãi vang lên…
"Cần thời gian bao lâu?"
"Hả?"
Úc Noãn Tâm ngược lại bỗng sợ run, trong lúc nhất thời không
có phản ứng lại gì mấy.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày không kiên nhẫn. "Cần bao
nhiêu thời gian để diễn thử?"
Hắn lặp lại một lần nữa hiếm thấy, tuy rằng giọng nói không
cao nhưng cũng có thể nghe ra trong giọng nói mơ hồ che giấu không ít bất mãn.
Úc Noãn Tâm như mở cả cõi lòng, vội vàng nói: "Khoảng
chừng vài giờ là đủ rồi."
Hắn sẽ thực sự đồng ý chứ?
Vừa rồi rõ ràng hắn đã rất tức giận, lửa giận đến có thể giết
người.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt u ám dần dần trở nên
âm trầm, đảo qua gương mặt của nàng, tay ấn điện thoại gọi.
"Chuẩn bị xe sẵn sàng, lập tức dùng!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Một câu nói cực kỳ ngắn gọn, tựa như màn vừa rồi chưa từng xảy
ra vậy.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm hiện ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, hắn thực
sự đồng ý! Trời ạ, nàng tưởng rằng chính mình đang nằm mơ!
"Cảm tạ ngài, Hoắc tiên sinh, tôi sẽ hết sức cố gắng để
nhanh chóng trở về sớm." Nàng nói dịu dàng, giọng nói cũng rõ ràng lộ ra vẻ
sung sướng.
Hoắc Thiên Kình không nói gì, chỉ bỗng nhiên đứng dậy, đi
qua bên người nàng, thậm chí cũng không liếc nàng một cái, đi thẳng lên trên lầu.
Úc Noãn Tâm không khó thấy trên mặt hắn phảng phất có bất
mãn cùng tức giận, nàng cụp mắt xuống, cắn môi sau một khắc liền gọi…
"Hoắc tiên sinh…."
Hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía nàng, cặp mắt đen
thâm sâu không cách nào nhìn thấu, chỉ lộ ánh xa cách.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên khuỷu tay rắn chắc của hắn, hai làn
da trắng và đen hình thành sự đối lập rõ ràng, động tác của Úc Noãn Tâm làm cơn
tức giận Hoắc Thiên Kình có chút tiêu tán
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa xinh đẹp
hơi hiện ra, khiến kẻ khác cảm thấy ấm áp và tim đập nhanh gấp bội.
"Cảm ơn ngài." Khuôn măt nàng hơi ửng hồng, nhẹ
nhàng kiễng chân lên chủ động mà dịu dàng hôn lên trên mặt hắn.
Nàng hôn xong, không đợi Hoắc Thiên Kình có biểu tình gì, sợ
hắn nghe được tim mình đập gấp gáp hơn, liền vội vã cầm lấy ví hồng đi ra khỏi
chủ sảnh.
Thân thể cao lớn của Hoắc Thiên Kình đứng lặng tại chỗ, trên
gương mặt còn dư lại mùi hương thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi hắn. Khi
bóng dáng nàng biến mất hẳn, đôi môi cương nghị lạnh lùng của hắn khẽ nhếch lên
nụ cười hiếm thấy.
Ánh trăng như nước xiên chiếu vào đại sảnh nơi bố trí bối cảnh,
dễ dàng nhận ra đây là nơi dùng để quay phim, đồng thời cũng là sân diễn thử tạm
thời mà Ôn Dương tìm được.
Ôn Dương, đạo diễn gốc Hoa gần 30 tuổi rất có triển vọng, nhờ
chỉ đạo xuất sắc một bộ phim mà anh ta đã giành được giải thưởng lớn của
Hollywood. Làm phim điện ảnh là sở thích của anh ta, song điều anh ta cảm thấy
hứng thú nhất vẫn là phim truyền hình, nhất là say mê các loại hý kịch lịch sử
thời Đại Hán Trung Quốc. Vì thế anh ta đã từ bỏ tất cả những bộ phim khác có thể
nhận được để chuyên tâm đạo diễn bộ phim Trung Quốc cổ đại "Vệ Tử
Phu".
Rất khó tin anh ta là con lai Úc – Trung mà lại có sự say mê
khác thường đối với lịch sử Trung Quốc cổ đại.
"Vệ Tử Phu" là tác phẩm anh ta đã mất nhiều thời
gian cân nhắc, cũng là tác phẩm tâm huyết của anh, mà lần này nữ diễn viên mà
anh ta một mực coi trọng là… Úc Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm, ban đầu anh ta cũng không chú ý diễn viên này.
Chỉ là trong một lần tình cờ nhìn qua màn ảnh thì thấy nàng trên người mặc
trang phục cổ trang, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ kinh diễm, thoát tục.
Khoảnh khắc ấy, anh ta chỉ biết mình đã tìm được người được lựa chọn phù hợp nhất.
Chỉ có điều không ngờ tới là sau này nàng lại có nhiều tin đồn
xấu đến tới tấp như vậy. Ngay khi anh ta chuẩn bị từ bỏ thì người phụ nữ này chỉ
trong một đêm xoay chuyển toàn bộ tin đồn bất lợi, khiến thành trời quang mây tạnh.
Điều này khiến anh ta càng thêm hứng thú với nàng. Ngay sau đó anh ta liền gửi
thông cáo đến công ty của nàng.
Chỉ là không nghĩ tới lại có duyên gặp nàng ở đây như thế.
Trong đại sảnh chỉ có tiếng động của máy móc. Thư ký trường
quay đang khẩn trương chuẩn bị, nhà tạo hình, nhà tạo mẫu đều bận rộn vào trận.
Ôn Dương ngồi ở trước máy móc chuẩn bị quan sát tình hình Úc Noãn Tâm diễn thử.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Đây là một cảnh quay Vệ Tử Phu múa, yêu cầu hoa mỹ mà chuyên
nghiệp.
Lịch sử về Vệ Tử Phu ghi chép như sau: Chị của Hán Vũ Đế là
công chúa Bình Dương có những ca nữ múa hát đều tinh thông tuyệt vời. Hán Vũ Đế,
sau ba tháng theo kế hoạch đi lễ tế thần, dọc đường hồi cung đi qua nhà công
chúa Bình Dương. Công chúa Bình Dương mở yến tiệc, một loạt các ca kỹ lên sân
khấu múa hát thì Vệ Tử Phu với sự rực rỡ của mình đã đoạt hết ánh nhìn của Hán
Vũ Đế.
Hán Vũ Đế trong lòng rất yêu thích, mà Bình Dương công chúa
cũng hiểu rõ, liền để một mình Vệ Tử Phu múa hát cho Hán Vũ Đế. Thế cho nên sau
đó Vệ Tử Phu đã nhận được long sủng, từ một ca kỹ từng bước tiến đến ngôi vị
hoàng hậu.
Hậu cung ba nghìn chỉ có một người được Hán Vũ Đế yêu
thương. Về sau có người ghi chép lại ca khú