
vã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của
nàng, vẻ mặt kiên quyết nói.
Úc Noãn Tâm thờ ơ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Mạch
Khê, em nói rất đúng. Yên tâm đi, chị sẽ không coi thường mạng sống của mình!
Chị nhất định sẽ sống tốt, tươi cười mà nhìn Hoắc Thiên Kình khóc!"
Mạch Khê bị vẻ sắc bén trong mắt nàng làm cho khiếp sợ.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vững vàng của hắn,
có thể nghe ra được bước chân nhanh và vội vàng.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, cả mặt đất lộn xộn cùng băng gạc
dính máu khiến ánh mắt của hắn ngẩn ra một chút, lập tức, ánh mắt sắc bén rơi
vào trên người Úc Noãn Tâm.
Ngọn đèn sáng trưng ngoài hành lang chiếu vào bóng dáng cao
lớn của Hoắc Thiên Kình, như một áp lực cực lớn, lộ ra vẻ nam tính mạnh mẽ.
Hắn không có tiến đến, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng bệch đờ đẫn của Úc Noãn Tâm, trong ngực bèn co rút đau đớn, lửa giận trước
khi rời đi lập tức biến mất, giờ phút này hắn lại rất muốn kéo nàng vào lòng cẩn
thận che chở, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đầy tuyệt vọng của nàng.
Là hắn buộc nàng quá chặt sao?
Không! Hắn chỉ muốn dùng cách này để giữ nàng lại bên cạnh,
cho dù nàng muốn bay đi, hắn cũng sẽ không chút do dự mà bẻ gãy cánh của nàng!
Hắn sẽ không buông tay, cho dù nàng hận hắn, hắn cũng tuyệt đối không buông
tay!
Úc Noãn Tâm chậm rãi ngẩng đầu chống lại đôi mắt tâm tình bất
định của hắn, nàng lại buồn cười phát hiện vẻ thương tiếc thoáng qua trong mắt
hắn.
Thương tiếc?
Nàng đột nhiên cười nhạt, không chút sợ hãi mà đứng dậy, đôi
mắt lạnh lùng mà tuyệt vọng vẫn cứ đối diện với ánh mắt của hắn.
Hoắc Thiên Kình tiến lên một bước, lúc này Mạch Khê chắn ở
trước mặt hắn, giọng điệu không vui nói: "Anh còn muốn làm gì chị ấy?"
"Mạch Khê?" Hoắc Thiên Kình nhướng mày: "Tôi
quên mất, thì ra cô là hàng xóm của Noãn! Lôi Dận biết không?"
Mạch Khê cười lạnh một tiếng: "Đó là chuyện của tôi,
anh không cần xen vào!"
"Noãn là người của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện
của tôi, tôi nghĩ chuyện của tôi thì tiểu thư Mạch Khê cô cũng không cần xen
vào!" Hoắc Thiên Kình nói xong bèn đẩy cô ra, không nói một lời đến gần Úc
Noãn Tâm.
"Theo tôi trở về."
Khẩu khí của Hoắc Thiên Kình lại tốt đến không ngờ, giọng
nói trầm thấp mang theo vẻ khuyên nhủ. Đôi mắt đen sâu thẳm đảo qua vết thương
trên người nàng, chân mày vô thức chau lại, lộ ra vẻ đau lòng không hiểu nổi.
Giọng nói mềm nhẹ của hắn làm nàng bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng
hắn lại muốn nổi trận lôi đình, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, cư nhiên có
thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện. Bất quá có lẽ sự bình tĩnh này chỉ là bình yên
trước cơn bão.
Úc Noãn Tâm nhìn đôi giày da thủ công Italia bóng loáng của
hắn, trầm ngâm suy nghĩ. Trở về? Cũng đúng, nàng chẳng qua chỉ là một món đồ
chơi bị hắn nuôi dưỡng tại biệt thự Lâm Hải mà thôi. Mang nàng trở về lần nữa
cũng chỉ là muốn thương tổn nàng.
"Chị Noãn Tâm sẽ không theo anh trở về đâu. Anh nhìn
xem anh đã làm gì với chị ấy? Nếu như tôi đến chậm một bước thì chị Noãn Tâm đã
ngọc nát hương tan rồi!" Mạch Khê tiến lên, kéo Úc Noãn Tâm về phía sau
mình, ánh mắt phẫn uất nhìn hắn. "Lẽ nào anh thực sự mong muốn giày vò chị
ấy đến chết mới hài lòng sao?"
Đáy mắt đen thẳm của Hoắc Thiên Kình rõ ràng run rẩy trong
giây lát, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ hững hờ thường ngày. Hắn nhìn về
phía Mạch Khê, không nói gì thêm, chỉ tiện tay nhấc điện thoại bấm một dãy số.
Tim Úc Noãn Tâm đập "thình thịch" vài tiếng, trong
mắt Mạch Khê cũng tràn ngập sự cảnh giác.
" Lôi Dận, bảo vật cưng của cậu cách xa người phụ nữ của
tôi một chút!" Hoắc Thiên Kình lạnh lùng nói vào điện thoại một câu ngắn gọn
xong liền ngắt điện thoại.
" Hoắc Thiên Kình, anh thật đê tiện!" Sắc mặt Mạch
Khê lập tức thay đổi.
" Còn không đi?" Hoắc Thiên Kình không giận mà còn
cười
" Anh…"
"Mạch Khê". Úc Noãn Tâm thấp giọng mở miệng, thanh
âm như có như không, đủ thấy được sự mệt mỏi của nàng. "Chị không sao,
không cần lo cho chị."
"Nhưng, chị Noãn Tâm…"
" Yên tâm, chị sẽ không ngốc như vậy nữa." Úc Noãn
Tâm nhẹ giọng ngắt lời cô, ánh mắt tuyệt vọng lại lộ ra vẻ lo lắng cho cô.
"Xin lỗi, là chuyện của chị làm liên lụy tới em."
Mạch Khê lắc đầu, nàng không sợ. Từ khi gặp gỡ Úc Noãn Tâm,
cô mới cảm thấy sự ấm áp trên đời này. Chỉ có người như bọn họ mới hiểu được
trái tim của nhau.
Hoắc Thiên Kình hơi nghiêng đầu…
" Kiêu…."
Kiêu lập tức bước lên gật đầu, đi tới trước mặt Mạch Khê, lễ
phép nói: "Mạch Khê tiểu thư, xin mời!"
Mạch Khê căm giận không thôi mà nhìn Hoắc Thiên Kình và
Kiêu, lại nhìn Úc Noãn Tâm thật lâu, sau đó cắn răng rời đi.
Đáy mắt khô cạn của Úc Noãn Tâm nổi lên sự lo âu.
Đầu vai mảnh khảnh bị bàn tay của đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy,
ngữ khí trầm thấp thổi qua mày ngài của nàng. "Không cần lo lắng, Lôi Dận
sẽ không làm tổn thương cô ta."
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vào
ánh mắt dịu dàng của hắn. Dần dần, sự chất vấn trong mắt chậm rãi biến mất tựa
như là lá rụng.
Sẽ không tổn thương? Nàng cũng rất mu