
hô
cạn một lần nữa lại chảy xuống từ hốc mắt của nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống
hai má.
Mạch Khê nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, chậm rãi nói từng
tiếng: "Bởi vì… chúng ta đều phải sống sót, hơn nữa còn phải sống cho thật
tốt, như vậy mới có thể khiến người mà chị căm hận càng thêm đau khổ, hoặc là mới
có cơ hội mạnh mẽ trả thù những người mà chị căm hận! Nếu như chị thật sự hận hắn,
vậy thì chị càng phải kiên cường, khiến cho hắn giảm bớt sự đề phòng đối với chị,
cuối cùng mới có cơ hội đâm hắn một nhát trí mạng!"
Lời nói không hợp với tuổi tác của Mạch Khê khiến cơ thể Úc
Noãn Tâm run lên, nàng nhìn về phía Mạch Khê, một lúc sau mới hỏi: "Mạch
Khê, rốt cuộc em là ai? Tại sao lại nói ra những lời như vậy?"
Trong màn hoa quỳnh bay bay rơi xuống, ánh mắt của Mạch Khê
kiên định mà ngạo nghễ, tuy hàm chứa nước mắt nhưng lại lộ ra vẻ trưởng thành
cùng tang thương không phù hợp với tuổi tác.
Cô đem miếng băng gạc cuối cùng băng bó xong, nhìn váo mắt
Úc Noãn Tâm nói: "Em là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là
em muốn nói cho chị biết, có lẽ còn có người có hoàn cảnh còn cam go hơn chị,
điều đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là mất đi tự do, mất đi tự tôn,
những thứ này đều rất rẻ mạt, đáng sợ nhất chính là… khi chị tận mắt nhìn thấy
người thân chết trước mặt chị mà chị lại bất lực không thể cứu họ, đó mới là điều
thống khổ nhất!"
"Mạch Khê" Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ không
thể tin được, nàng nhìn Mạch Khê thật sâu, trong chớp mắt nàng nhìn thấy một
chút bất lực trong mắt cô.
Chẳng lẽ…
"Chị Noãn Tâm, điều đả kích trí mạng nhất đối với người
mà chị căm hận nhất chính là… khiến cho lòng hắn đang lúc vui vẻ nhất… chết
đi!" Ngón tay của Mạch Khê không khỏi siết chặt, ánh mắt trong trẻo lóe ra
vẻ kiên quyết.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra, khiến cho lòng của hắn chết đi khi đang
vui vẻ nhất?
"Em biết rõ Hoắc Thiên Kình đã làm gì với chị."
"Em biết rất rõ! Bọn hắn là cùng một loại người."
Tuy rằng Mạch Khê không rõ nguyên nhân trong đó nhưng vừa rồi
trở lại nhà, cô nhìn thấy bọn vệ sỹ ở ngoài cửa, ít nhiều hiểu được một chút,
khi cô bước vào phòng khách, nhìn thấy mặt đất bừa bãi lộn xộn, cô càng thêm rõ
ràng.
"Bọn họ?" Úc Noãn Tâm bất lực nhìn về phía nàng hỏi:
"Lôi Dận hắn… có phải đã từng làm tổn thương em hay không?"
"Không quan trọng! Quan trọng là… chúng ta đều phải bảo
vệ tốt chính mình, không phải sao?" Khóe môi Mạch Khê lộ vẻ thản nhiên
nhưng lại không cách nào che lấp được vẻ đau đớn sâu sắc trong mắt.
Úc Noãn Tâm cười khổ: "Mạch Khê, vậy em nói cho chị biết,
sau khi đau đớn qua đi thì sẽ như thế nào?"
"Sẽ kiên cường!" Mạch Khê nói với vẻ khẳng định.
Úc Noãn Tâm lắc đầu, tuyệt vọng lại lan tràn ra.
"Sẽ càng đau đớn!" Nàng thản nhiên nói: "Chị
đã bị bức đến đường cùng, cũng không còn đường lui nữa, đối với chị mà nói, Hoắc
Thiên Kình quá mạnh mẽ."
"Chị Noãn Tâm, những điều mà em đã trải qua là nhiều
hơn chứ không hề ít hơn chị, cho nên chị cần phải tin tưởng em!" Mạch Khê
khoát tay lên vai nàng nói.
Dường như tay cô mang theo ngọn nguồn năng lượng khiến cho
lòng Úc Noãn Tâm nổi lên một chút sức mạnh, nàng đưa tay chậm rãi sờ lên bụng,
nhẹ nhàng nói: "Chị không thể có con với hắn, Mạch Khê, em giúp chị, chỉ
có em mới có thể giúp chị."
"Chị Noãn Tâm, chị muốn…"
Úc Noãn Tâm nhìn nàng: "Tuy ràng chị không biết thân phận
thực sự của em nhưng xem ra bọn vệ sỹ của Hoắc Thiên Kình cũng không có cách
nào làm gì em, cho nên… bọn họ sẽ không lục soát người em. Mạch Khê, chị không
thể có con với Hoắc Thiên Kình, không thể, tuyệt đối không thể! Cho nên trước
khi Hoắc Thiên Kình về tới, chị phải xử lý tất cả!"
Mạch Khê suy nghĩ một chút, sau khi hít sâu một hơi, gật đầu
đi ra ngoài.
Hoa quỳnh bay xuống, ánh trắng lên gương mặt của Úc Noãn
Tâm, cánh hoa rơi tới tấp xuống trên người nàng, hai vẻ đẹp đối lập nhau – vẻ
kinh dị do màu đỏ thẫm tạo thành cùng vẻ xinh đẹp do cánh hoa tạo thành dung hợp
cùng một chỗ tạo nên một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.
Mạch Khê đã nhanh chóng trở vể.
"Chị Noãn Tâm, chị thực sự muốn uống loại thuốc này
sao?"
Loại thuốc này khiến cô có chút lo lắng, thân thể Úc Noãn
Tâm lúc này rất suy yếu, uống vào sẽ có tác dụng phụ hay không?
Úc Noãn Tâm giống như là thấy được cứu tinh, nhanh chóng đoạt
lấy thuốc từ trong tay cô, kiên quyết mà nuốt vào.
"Chị Noãn Tâm…"
"Cảm ơn em, Mạch Khê, chị không sao" Đây cũng là lần
đầu tiên Úc Noãn Tâm uống loại thuốc tránh thai khẩn cấp này, tuy cơ thể nàng
đã rất suy nhược nhưng so với việc có thai, nàng tình nguyện như vậy.
Mạch Khê nhìn nàng lo lắng.
Ngoài cửa sổ sáng lên ánh đèn xe…
Úc Noãn Tâm theo bản năng nhìn xuống lầu… xe công vụ rất
dài, thân xe bóng loáng, dáng vẻ sang trọng.
Hắn liền đến nhanh như vậy, nàng cười nhạt, trái tim co thắt
từng đợt, nàng luôn là một con rối bị hắn nắm chặt trong tay, cho dù có giãy dụa
thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn
"Chị Noãn Tâm, chị đừng sợ, em sẽ ở bên chị!" Sau
khi Mạch Khê thấy nàng cười nhạt, vội