
âm trước sau như một đều dịu dàng như nước,
nhưng lúc trở nên quật cường cũng là mấy trâu đều kéo không lại. Nói xong câu
đó nàng cũng không quay đầu lại, mở rộng cửa đi ra ngoài.
Đạo diễn nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, nuốt nuốt nước miếng,
cười nhạt một tiếng. "Ta xem cô thanh cao tới khi nào, sớm muộn gì có một
ngày cô sẽ phải nằm ở dưới thân ta!"
————————
Úc Noãn Tâm hối hận. lúc mưa lớn táp vào trên mặt mình, nàng
bắt đầu hối hận.
Sự hối hận của nàng không phải vì không đáp ứng yêu cầu của
đạo diễn, mà là kỳ hạn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.
Trong thời gian hai ngày mang đến năm nghìn vạn, việc này đối
với nàng mà nói, quả thực là chuyện không có khả năng làm được.
Vài năm nay tuy là diễn viên, nhưng tiền kiếm được nàng dùng
mua phòng ở, còn lại không nhiều lắm. Năm nghìn vạn, cho dù bán phòng ở cũng
không đủ bồi thưởng lỗ thủng này.
Hơn nữa bên kia Cổ tiên sinh lại hăm dọa, ngày mai sẽ báo cảnh
sát điều tra, đây đối với nàng mà nói, lại càng họa vô đơn chí.
Làm sao bây giờ?
Nàng không ngờ tới dốc sức làm việc ba năm trong làng điện ảnh,
cuối cùng lại là kết quả thảm hại như vậy.
Muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Vũ, nhưng lại chần
chờ .
Nói cái gì đây? Còn có thể nói được gì?
Nghĩ tới đây, bên môi nàng hiện ra một tia cười khổ yếu ớt.
Tới bây giờ nàng mới phát hiện ra, ngay cả bạn bè thân để trò chuyện nàng cũng
không có…
Thật đáng buồn….
Cố nén không cho nước mắt rơi cuống, nhưng trong đôi mắt đẫm
lệ mông lung vẫn thấy được tờ giấy nằm trong túi xách, mặt trên là địa chỉ nơi
Hoắc Thiên Kình ngủ lại, chỉ cần nàng mở ra, theo địa chỉ này đi đến…
Lại lần nữa nắm chặt tay, lòng đau đớn, bên tai là những lời
dặn dò của Tiểu Vũ.
"Noãn Tâm, Hoắc tiên sinh còn ở lại nghỉ ngơi ở thành
phố này 3 ngày, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của em…"
Ba ngày, ngày hôm nay đã là ngày cuối cùng, nói cách khác,
đêm nay… là cơ hội đổi đời duy nhất của nàng!
Nghĩ tới đây, toàn thân Úc Noãn Tâm tê liệt, nàng ngồi vô lực
trên chiếc ghế ven đường, tóc dài buông xuống, che đi gương mặt tái nhợt của
nàng.
Ngày mai, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra đối với người làm Cổ
tiên sinh bị thương!
Nàng tin tưởng Cổ tiên sinh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ,
có tiền có thể sai khiến ma quỷ, những lời này không sai chut nào, nàng rất tin
như vậy.
Ngày kia, nàng phải bồi thường cho đoàn làm phim 5 nghìn vạn
tiền vi phạm hợp đồng.
Nàng tin tới ngày đó, đạo diễn cũng sẽ không hảo tâm trì
hoãn lại kỳ hạn!
Tiểu Dung, Ngu Ngọc, Cổ Tiên sinh, đạo diễn cùng với muôn
hình muôn vẻ diện mạo các nữ nghệ sĩ không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Lẽ
nào sự kiên trì từ trước đến nay của nàng đều là sai sao?
Nước mắt, rốt cuộc chảy xuống, rơi lên mặt ghế.
Cam chịu số mệnh thôi! Nàng phải cam chịu số phận!
Nàng cầm lấy điện thoại, sau khi máy kết nối, giọng nói run
rẩy hướng microphone nói:
"Tiểu Vũ, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị cho
em một bộ váy đầm, đêm nay sẽ dùng…"
Ban đêm, khách sạn WRT bật đèn sáng rực rỡ, cùng đài phun nước
cao khoảng 7 tầng lầu và âm nhạc ưu nhã du dương, khắp nơi đều lộ vẻ xa hoa lộng
lẫy.
Tầng thứ 50 của tòa nhà WRT là quán cafe
Trời bên ngoài rất tối, nhưng kể ra, từ đây nhìn xuống phía
dưới lại có vẻ rất hay. Nơi này chỉ tiếp khách theo quy chế hội viên, đây là
nơi chỉ phục vụ những hội viên tôn quý nhất của khách sạn. Những cửa sổ sát mặt
đất, nhìn xuống phía dưới là toàn cảnh đêm cùng ánh sáng đèn nê-ông xung quanh
của thành phố phồn hoa.
Mặc bộ váy đầm ngắn màu đen, Úc Noãn Tâm đi vào quán cà phê
tầng này, nhìn quanh bốn phía quán café, không khó mà thấy được người đàn ông
ngồi gần cửa sổ. May là hắn ngồi ở trong tầm mắt nàng, nếu không tại nơi rộng lớn
thế này tìm người không chỉ phiền phức mà còn khiến người khác để ý.
Nàng không phải là hội viên ở đây, Tiểu Vũ nhờ vào quan hệ bạn
bè mới khiến nàng có thể có tư cách vào đây. Cũng không thể không kể đến mị lực
siêu cường của tiền bạc, để có thể khiến nàng thuận lợi gặp được Hoắc tiên
sinh. Tiểu Vũ đã bỏ ra một nghìn vạn và một chút thời gian buổi chiều để sắp xếp
thỏa đáng chuyện này.
Một nghìn vạn! Tiểu vũ cho rằng đáng giá, bởi vì chị ta tin
rằng, bằng khuôn mặt xinh đẹp cùng trí tuệ của Úc Noãn Tâm, hoàn toàn có thể
khiến Hoắc tiên sinh chú ý.
Trước khi tiến vào quán cà phê, Úc Noãn Tâm cũng đã hít sâu
cổ động tinh thần mình, nhưng…
Chỉ ngay khi nàng nhìn thấy bóng dáng lừng lững của người
đàn ông cách đó không xa kia thì một áp lực chưa từng có lại ập đến, giống như
là một bàn tay băng lạnh khổng lồ đang bóp chặt cổ nàng.
Nàng sợ hãi khiếp đảm, chỉ nhìn hắn thôi cũng sẽ sản sinh loại
cảm giác này.
Úc Noãn Tâm bước đến chỗ ngoặt thì dừng bước, thân thể vô lực
dựa vào tường, tay đưa lên ngực, những ngón tay run nhè nhẹ, không khó nhìn ra
trong lòng nàng đang vật lộn đấu tranh.
"Noãn Tâm, Noãn Tâm, rốt cục trong lòng mày đang làm
cái gì? Sự luôn luôn kiên cường trước đây đi nơi nào rồi? Đi tới đi, hãy dũng cảm
đi tới đi."
Một giọng nói khác lại quát lên chói