
àn ông này.
Hoắc Thiên Kình ung dung suy nghĩ. Người con gái trước mặt rất
đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút mộng ảo. Tuy vậy,
khuôn mặt này hình như đã từng lưu lại vết tích gì đó trong đầu hắn.
"Tình hình của cô rất phiền phức, một là trêu chọc cảnh
sát, hai là trêu chọc nhà đầu tư, tiền đồ của cô đã nguy ngập cực kỳ nguy hiểm
rồi." Hắn thản nhiên mở miệng nói, như là xét xử và phán quyết, từ tốn mà
độc địa.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm hơi biến đổi. Nàng chỉ biết Hoắc Thiên
Kình làm sao có thể giúp chính mình đây?
Trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình hiện lên tia sáng không dễ
phát hiện, chuyển sang nói tiếp: "Tuy vậy… cô thật sự cầu đúng người rồi!"
Úc Noãn Tâm ngẩng phắt đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Tuy là ánh mắt hắn làm người khác không đoán ra được, nhưng… chí ít hẳn là vẫn
còn có hi vọng.
"Hoắc tiên sinh ngài, ngài thực sự đồng ý giúp đỡ tôi
sao?" Giọng nói của nàng hơi run run.
Đôi môi mỏng thâm trầm của Hoắc Thiên Kình lộ ra một tia tà
mị…
"Úc tiểu thư, tôi là một thương nhân, làm bất cứ chuyện
gì đều phải coi trọng lợi ích, giúp cô cũng như vậy! Bây giờ tôi muốn cô nói ra
một lý do có thể làm tôi động lòng?"
Úc Noãn Tâm thấy lạnh cả người, từ chân tóc lan tới xương tủy.
Nàng biết tất cả đều căn cứ y như Tiểu Vũ nói.
Hắn là một người đàn ông, nhưng là người đàn ông nắm trong
tay kinh tế huyết mạch. Người đàn ông như vậy làm sao có khả năng không đưa ra
điều kiện chứ.
Tất cả đàn ông đều là giống nhau!
Chẳng qua là, hắn khác những người đàn ông khác ở chỗ…
Muốn nàng chủ động nói ra loại điều kiện này.
"Tôi…."
Úc Noãn Tâm cảm thấy mình hít thở thật khó khăn. Nàng cực kỳ
khốn khổ mở miệng nói: "Nếu như Hoắc tiên sinh vui vẻ, bất cứ khi nào, tôi…
tôi cũng là của Hoắc tiên sinh ngài."
Trời biết đây chính là một màn cả đời khó quên đối với nàng!
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt thâm thúy hơi trầm xuống.
"Úc tiểu thư trước sau đều dùng phương thức này để tìm đại gia sao?"
Nghĩ đến khả năng này, hắn vô thức hơi cau mày lại.
"Không phải….."
Úc Noãn Tâm kiên định lắc đầu. "Tôi không có đi tìm,
chưa từng làm vậy. Nếu không Cổ tiên sinh làm sao có thể làm chuyện này với
tôi."
Hoắc Thiên Kình cau mày lại, chậm rãi đứng dậy, bước thong
thả đến trước mặt nàng, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mềm mại của
nàng lên…
Úc Noãn Tâm bị ép nhìn vào cặp mắt thâm sâu khó lường của hắn,
đầu mũi vương mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá cùng mùi nam tính đến từ đầu
ngón tay hắn, mùi rất là dễ ngửi mà lại mang chút mê hoặc.
"Cô muốn dùng chính thân thể mình để trao đổi tất cả?"
Hắn cúi người xuống, đầu mũi anh tuấn hầu như sắp tới gần nàng, "Dựa vào
đâu mà cô cho rằng mình có thể làm ta cảm thấy hứng thú?"
"Tôi…"Úc Noãn Tâm hoảng hốt một lúc, người đàn ông
này giữ tâm tư kín như bưng, nàng nhất thời cũng có chút bối rối.
Nửa khắc sau, nàng cố gắng bình tĩnh, tự mình dũng cảm chống
lại ánh mắt của hắn, nói: "Chỉ bằng… trực giác của tôi! Tôi không nhận thấy
mình kém Ngu Ngọc ở điểm nào cả!"
Hoắc Thiên Kình nghe xong, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh
lùng, ung dung dò xét nàng hồi lâu, đôi môi mỏng lấy làm thú vị vì câu trả lời
của nàng. "Cô thực sự tự tin như vậy sao?"
Một câu hỏi lại lạnh nhạt, làm cho người nghe cảm thấy hình
như có chút khinh thường, mà lại không đoán ra được có gì ở trong đó.
Nói chung, Úc Noãn Tâm không hiểu được loại cảm giác này.
Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực sự nàng không chắc rốt cuộc mình có phần bản
lĩnh này hay không.
Nàng nhìn cặp mắt đen thâm sâu am hiểu của Hoắc Thiên Kình,
kiên trì nói: "Nếu ngay cả điểm tự tin ấy cũng không đúng sự thật, tôi sẽ
không đưa ra điều kiện trao đổi này."
Đánh cuộc một lần! Nàng quyết định đánh cuộc một lần, là
thành hay bại cũng chỉ trong đêm nay.
Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lướt trên mặt nàng, mang
theo hơi ấm áp, dường như có phần quyến luyến như rắn trườn, khiến cho nàng khẽ
run rẩy, mà loại khẽ run rẩy này dần dần tiến vào nơi sâu nhất trong đáy lòng
nàng.
Úc Noãn Tâm cố nén suy nghĩ muốn né tránh khỏi hắn, nhắm mắt
lại mặc cho bàn tay áp trên mặt mình lưu lại mùi của riêng hắn. Hàng mi thật
dài của nàng khẽ run run như chiếc lá mùa thu thấm sương ẩm ướt, khiến người ta
phải yêu mến.
"Cô…." Một lát sau, hắn cúi đầu xuống, hơi thở của
hắn phả vào mũi nàng. "Quả thực là làm tôi nảy sinh hứng thú!"
Một câu nói của hắn thể hiện thành công của nàng, cũng tuyên
cáo nàng sắp phải đối mặt với sự an bài của số phận.
Úc Noãn Tâm mở mắt, chống lại ánh mắt như cười như không của
Hoắc Thiên Kình, đôi mắt đen khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ra. "Ý của Hoắc
tiên sinh là…"
Nàng phải xác định lại lần nữa mới được!
Hoắc Thiên Kình đưa bàn tay đặt lên đỉnh đầu của nàng, dường
như chú ý tới mái tóc dài của nàng, giọng nói trầm thấp hạ xuống….
"Cô thật sự có khả năng vượt qua Ngu Ngọc!"
"Bao gồm vị trí trong lòng Hoắc tiên sinh sao?"
Úc Noãn Tâm đột nhiên thốt ra một câu, ngay sau đó liền lập
tức hối hận. Sao mình lại hỏi một câu như vậy?
Quả nhiên khi Hoắc Thiên