
h hợp hơn sao?”
Mạnh Ngọc Hòa lắc đầu:
“Nếu có thì tốt rồi, chỉ tiếc là hiện tại nguồn thận eo hẹp, biết bao người
xếp hàng chờ, đến lượt Phàm Phàm không biết đến khi nào. Tôi và mẹ nó
không chờ được nữa rồi, không muốn nhìn nó chịu giày vò dù chỉ một giây, nếu của tôi có thể dùng vậy thì làm thôi.”
Nghe xong, Từ Kiến Hằng thở thật dài:
“Khiến con bé chịu khổ rồi.”
Mạnh Ngọc Hòa nghe mà miệng lưỡi đắng nghét, thật lâu mới nuốt xuống, khó khăn lắm mới cất tiếng:
“Bất kể thế nào, tôi chỉ muốn nó còn sống.”
Còn sống. Từ Kiến Hằng bị hai chữ này đâm sâu, trái tim đã lâu chưa từng
rung chuyển cũng cảm thấy gờn gợn chua xót. Để che giấu sự khác thường
của mình, ông lấy thẻ ra, đưa cho Mạnh Ngọc Hòa.
Mạnh Ngọc
Hòa thật sự thoáng kinh hãi, ông không ngờ hai ba con này đều đến bệnh
viện đưa tiền cho ông. Nhưng làm sao ông nhận được chứ? Ông đứng lên,
khom người, gần như nghẹn ngào khước từ:
“Anh Từ, mau cất đi. Coi như tôi cầu xin anh, mau cất đi.”
Nếu đổi lại là người khác, lời này có thể là làm bộ làm tịch. Nhưng người
này là Mạnh Ngọc Hòa, Từ Kiến Hằng tin tưởng ông ta thật lòng không muốn nhận tiền của ông, hoặc là nói không có mặt mũi lấy tiền của ông.
“Ông anh, tôi biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Có điều tôi muốn nói cho anh biết, tiền này không liên quan đến Từ Nghi.” - Từ Kiến Hằng trầm giọng
cất lời, đỡ Mạnh Ngọc Hòa lên - “Có chuyện tôi vẫn chưa kịp nói với
anh.”
Đó là năm thứ tư khi thằng con cả Từ Hoàn đến đội không quân, có một lần thằng con cả viết thư về nhà, nói cuối năm phải nghỉ
phép, hơn nữa còn muốn dẫn bạn gái mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nhà, còn nói muốn nhân dịp bốn mươi ngày nghỉ phép này để kết hôn. Cho
dù sớm biết thằng con cả đã quen bạn gái nhiều năm, nhưng tin tức quan
trọng như vậy vẫn khiến hai vợ chồng họ cảm thấy đột ngột. May mà lúc
trước từng gặp cô bé kia vài lần, có ấn tượng khá tốt, hơn nữa con cả
thích, họ cũng không định phản đối. Bất kể cuối năm có thể tổ chức hôn
lễ hay không, hai người họ vẫn nhận đứa con dâu này.
Tuy
nhiên Từ Hoàn lại xảy ra chuyện vào năm đó, Khi ấy hai vợ chồng họ suýt
bị nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh làm suy sụp, làm sao có thể
nhớ đến cô gái Mạnh Phàm này. Đến lúc họ vất vả lắm mới vượt qua tai
kiếp, Mạnh Phàm đã hoàn toàn ngã bệnh.
Ông nhớ được lúc đó họ còn đến thăm Mạnh Phàm vài lần. Có điều khi thấy dáng vẻ hao gầy, dung
nhan tiều tụy của Mạnh Phàm, Tống Khả Như vợ ông liền khóc không thành
tiếng, về đến nhà mất ngủ đến vài ngày. Dần dà họ không dám đến thăm cô
nữa. Chỉ vào lần cuối cùng trước khi đi họ có nhét dưới gối Mạnh Phàm
một chút tiền. Sau đó nghe nói Từ Nghi thỉnh thoảng đến thăm cô ấy,
trong lòng cũng từ từ buông bỏ.
“Năm đó mẹ Từ Hoàn nghe nói
cuối năm nó muốn đưa con dâu về nên đã sớm chuẩn bị tiền cho nó, đinh
mua căn nhà ổn định sau khi nó kết hôn. Thằng nhóc này biết được liền
đưa hết toàn bộ tiền của nó cho mẹ nó, nói nhà cưới phải mua bằng tiền
của mình. Tôi và mẹ nó không có cách nào, đành phải cho hết vào bao lì
xì cho con dâu. Chỉ tiếc chúng tôi vô phúc, cuối cùng chưa đợi được con
dâu đến nhà đã mất con trai rồi.” - hồi tưởng lại từng cảnh quá khứ, Từ
Kiến Hằng nghẹn ngào nói - “Ông anh, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền
lương và tiền tuất của Từ Hoàn, chúng tôi không có thêm vào một xu nào.
Nó vốn thuộc về hai đứa trẻ này, hôm nay Từ Hoàn đã mất, xin anh thay
mặt Mạnh Phàm nhận lấy coi như là thành toàn cho hai đứa nó.”
Mạnh Ngọc Hòa nước mắt giàn giụa không còn biết nói gì cho phải, miệng không ngừng lẩm bẩm xin lỗi. Giống như ông đã tự hỏi rất nhiều lần giữa đêm
khuya thức giấc, kiếp trước rốt cuộc ông đã gây ra nghiệt trái gì mà
kiếp này con ông phải chịu khổ nhiều như vậy. Tuy nhiên giờ phút này,
trong lòng ông càng áy náy nhiều hơn, ông nhớ đến chuyện cả nhà họ đã
làm với Từ Nghi, cảm thấy không thể nào phản bác được nữa.
Thấy ông như vậy, trong lòng Từ Kiến Hằng cũng không chịu nổi:
“Lần trước đúng là tôi giận hai người, cũng nói nặng một chút. Chỉ là chuyện nào ra chuyện đó, dù sao bệnh của con quan trọng, ông không cần suy
nghĩ nhiều như vậy.”
Lời này khiến lòng Mạnh Ngọc Hòa chua xót. Ông từ từ ngừng khóc, chán nản cất tiếng:
“Từ Hoàn là một đứa bé ngoan… Chỉ tiếc đời này của tôi cũng không có phúc ấy… Và cả Từ Nghi, nhà chúng tôi đều có lỗi với nó.”
Nhắc đến thằng con út này, Từ Kiến Hằng hơi giật mình. Có lỗi với nó làm sao chỉ có nhà của Mạnh Ngọc Hòa. Ngay cả ông là kẻ làm cha cũng khó mà
chối bỏ tội kia.
“Cho nên nói, trong sự việc này, tôi không tha thứ được cho hai người, cũng không tha thứ được cho chính bản thân mình.”
Từ Kiến Hằng khẽ lẩm bẩm. Nói cho cùng, con của ông có gì sai đâu. Chỉ là
sống quá rõ ràng, quá cố chấp, nên chịu đựng không ít đau khổ. Nếu như
lúc nó còn nhỏ, ông tuyệt đối sẽ không để nó chịu một chút ấm ức nào.
Không giống như bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà chẳng làm được gì cả.
Hai người đều im lặng, bất chợt một luồng gió bấc ùa đến ngay lúc ấy, dọa đám chim trên cành, vỗ cánh bay về phương xa.