
Đến cuối cùng, Mạnh Ngọc Hòa vẫn nhận số tiền này. Từ Kiến Hằng nói, tiền
này dù ông không nhận thì gửi thẳng đến bệnh viện cũng vậy. Mà Mạnh Ngọc Hòa cũng không thể nào cự tuyệt được nữa, ông biết, nhận số tiền này,
tình nghĩa cuối cùng giữa hai nhà cũng sẽ cắt đứt. Đây chính là nhu cầu
cấp bách của ông, cũng là mong muốn của Từ Kiến Hằng.
Mà Từ
Kiến Hằng nhận được kết quả mình muốn cũng chẳng dễ chịu gì, dưới bầu
trời chiều màu quất nhạt, một mình ông lê bước chậm rãi rời khỏi bệnh
viện. Lúc đi đến cổng bệnh viện, ông nhìn thấy một người. Thân hình cao ngất như
cây bạch dương, phối hợp với bộ quân phục xanh lục kiểu 07 dưới ánh trời chiều có vẻ đậm hơn đang lẳng lặng chờ ở đó, ông quả quyết mình không
nhận lầm, nhìn anh, Từ Kiến Hằng khẽ mỉm cười, bước nhanh đến:
“Là Điềm Điềm mật báo với con à?”
Từ Nghi chẳng nói đúng sai, đưa tay ra:
“Đưa chìa khóa xe cho con, con lái xe cho ba.”
Từ Kiến Hằng đưa chìa khóa đang nắm trong tay cho anh, đến lúc lên xe, sau khi xe từ từ chạy được một khoảng mới thong thả hỏi Từ Nghi:
“Đến khi nào?”
Từ Nghi nhìn thẳng phía trước chăm chú lái xe, một lát sau đáp:
“Một giờ trước.”
“Vẫn đứng ở ngoài suốt à?”
“Không, có đi vào một chuyến.”
Từ Kiến Hằng không nhịn được khẽ ho:
“Tìm thấy ba à?”
“Nghe dì Chương nói. Thấy được, cũng nghe được.”
Người đàn bà này. Tận đáy lòng Từ Kiến Hằng cười khẩy một tiếng. Không ngờ
rằng khi nãy lúc Từ Nghi vội vã chạy đến bệnh viện tìm người, Chương
Hiểu Quần đã trút hết toàn bộ cơn giận không cản được chồng, một mình ở
lại bệnh viện chăm sóc con gái lên người anh.
Trong xe, hai
ba con không nói câu nào. Dường như không khí đình trệ, ngay cả tiếng
hít thở cũng rõ ràng gần như có chút trầm trọng. Từ Kiến Hằng ngồi im,
trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi chạy qua một ngã tư, ông nhìn thấy
một quán cơm ven đường mới nói:
“Lái xe qua đó đi, tối nay không về nhà ăn cơm, hai cha con chúng ta uống vài ly.”
Nói xong, chỉ thấy Từ Nghi không buồn chớp mắt lái xe đi thẳng, bỏ quán cơm kia ở tít phía sau. Từ Kiến Hằng tức giận:
“Từ Nghi, ba nói với con đấy, con có nghe không hả?”
“Ba quên rồi, ba bị cao huyết áp, cấm uống rượu.”
Từ Kiến Hằng bị anh làm nghẹn không nói ra lời, lại cảm thấy giọng anh có
chút là lạ. Quay sang nhìn kỹ phát hiện ra vành mắt anh đỏ lên. Ông cảm
thấy như có người đánh vào ót ông một cú, đầu óc choáng váng như uống
cạn một ly rượu mạnh, trong tim bốc cháy hừng hực, ngay cả mắt cũng bắt
đầu ẩm ướt. Cảm giác như vậy ông không chịu được, cầm chặt tay vịn trên
cửa xe hồi lâu mới có thể đè nén chút đỉnh. Mãi lâu sau mới vô cùng khẽ
khàng mắng một câu:
“Thằng chết dẫm!”
Sau khi gom đủ
tiền thuốc men, ca mổ của Mạnh Phàm liền được lên lịch. Bệnh viện sắp
xếp ngày phẫu thuật sau tết Nguyên đán, lúc đó tiếng pháo còn chưa hết
vang, hai cha con Mạnh Phàm và Mạnh Ngọc Hòa đã được đưa vào phòng phẫu
thuật. May mà ca mổ được tiến hành vô cùng thuận lợi, mà sau khi phẫu
thuật tạm thời cũng chưa có phản ứng bài xích. Người nhà họ Mạnh vui
mừng khôn xiết, nhưng lại không dám lơ là, trong thời gian quan sát tiếp theo càng cẩn thận chăm sóc thân thể con gái hơn, uống thuốc chống thải ghép.
Lúc tin phẫu thuật thành công truyền đến tai Từ Kiến
Hằng, ông thoáng chần chừ mới nói với Từ Nghi. Ngoài dự liệu của ông,
phản ứng của Từ Nghi khi nghe tin này cũng có chút bình thản, chỉ nói
biết rồi sau đó càng không chủ động hỏi đến chuyện này nữa. Đang lúc Từ
Kiến Hằng hoài nghi hôm đó anh nghe được lời ông nói ở bệnh viện, sau
khi về có chút khó chịu hay không thì một tối nọ ăn tối xong, Từ Nghi
đột nhiên gọi ông lên tầng của anh.
“Ba, hôm nay con nhận được điện thoại của Phương Triết.”
Phương Triết à? Từ Kiến Hằng có chút ấn tượng với người này.
“Là bác sĩ chủ trị lúc trước của Mạnh Phàm sao?”
“Dạ. Cậu ta điện thoại nói với con, nửa năm sau nhà bác Mạnh sẽ chuẩn bị dọn về quê.”
Từ Kiến Hằng “Ồ” một tiếng thật dài:
“Quê họ ở phương Nam, không khí tốt hơn ở đây, nhiệt độ cũng vừa phải, thích hợp cho Mạnh Phàm dưỡng bệnh.” - ông do xét nhìn Từ Nghi - “Con định
đến bệnh viện thăm cô ấy không?”
Từ Nghi cũng không che dấu ý nghĩ của anh:
“Con định vậy, sau này có lẽ không còn có cơ hội nữa.”
Tâm trạng Từ Kiến Hằng vô cùng phức tạp, ông nghĩ Từ Nghi đã sớm biết rõ
dụng ý ông cho tiền Mạnh Ngọc Hòa rồi. Quả thật ông không hy vọng hai
nhà có gì còn dính líu ngoại trừ tiền ra nữa. Nhưng mà đối với thỉnh cầu của con trai, ông lại không thể nói ra một chữ không.
“Muốn đi thì đi đi.” - ông nói - “Có điều đừng đưa vợ con theo. Hiện tại nó đang có thai, không nên đến bệnh viện.”
Từ Nghi gật đầu, cười cười: “Con biết rồi ạ.”
Hôm đến bệnh viện là một chiều nắng đẹp. Đã qua tiết Kinh trập(*), thời
tiết dần dần ấm lại, thiên địa vạn vật bừng bừng sức sống, tâm trạng của con người cũng sáng rỡ theo.
(*) Tiết Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt
Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra
vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi mặt trời ở xíc