Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322902

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

h kinh độ

345º, là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu

ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này,

đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sâu nở.

Từ Nghi dừng xe ở ngoài cửa bệnh viện, mang một bó hoa bách hợp đi vào tòa nhà nội

trú. Đến trước cửa phòng Mạnh Phàm, anh nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa,

chỉ chốc lát sau, cửa liền mở ra từ bên trong. Người mở cửa là Chương

Hiểu Quần mẹ của Mạnh Phàm. Bà thấy Từ Nghi, trong nháy mắt có một chút

kinh ngạc, lại nhanh chóng giấu đi:

“Đã đến rồi à?”

Từ Nghi dường như không nhận thấy giọng bà thay đổi, anh “Dạ”, đưa đồ

trong tay đến. Chương Hiểu Quần nhìn bó hoa bách hợp còn đọng nước kia

có chút lúng túng, nhận không được mà không nhận cũng không xong.

Lúc này Từ Nghi mới ý thức được băn khoăn của bà, anh khẽ nói:

“Cháu không biết hiện giờ chị Mạnh Phàm có thể ăn cái gì, không dám mua bừa.

Cháu nhớ trước đây chị rất thích hoa bách hợp, nên mua một bó.”

Một câu trước đây khiến Chương Hiểu Quần xúc động. Cuối cùng bà vẫn nhận lấy bó hoa.

“Cảm ơn cậu. Hiện tại nó vẫn thích hoa này lắm.” - bà nói, cúi đầu ngửi

ngửi, vào phòng tìm lẵng hoa cắm bó bách hợp này, vừa quay đầu lại nhìn

thấy Từ Nghi vẫn đứng ở cửa. Thoáng chần chừ, bà đi đến hỏi anh- “Cậu…

có muốn vào thăm nó không?”

Từ Nghi bước lên hai bước, rồi bỗng dừng lại. Anh nhìn Chương Hiểu Quần, vẫn có chút do dự: “Cháu… như vậy có được không?”

Chương Hiểu Quần cười cười: “Không có gì đáng ngại.”

Từ Nghi bỗng có chút khẩn trương, anh nắm chặt hai tay, cất bước vào phòng bệnh. Ngoài dự liệu của anh, giờ phút này Mạnh Phàm đang nằm trên

giường ngủ say, không hay biết gì về việc anh đến. Trong nháy mắt nghe

thấy hơi thở đều đều kéo dài của cô ấy, Từ Nghi thật sự thở phào nhẹ

nhõm, bất giác bước chậm lại, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Chương Hiểu Quần đưa chiếc ghế cho anh, thấy anh dè dặt như vậy liền nói:

“Ngồi một lát đi. Cậu yên tâm, bình thường nó sẽ không thức giấc đâu.”

Từ Nghi biết mình đã thận trọng quá đáng, gần như có chút ngại ngùng ngồi

xuống ghế. Anh đặt hai tay lên đầu gối, khắc chế sóng ngầm mãnh liệt

trong lòng. Anh nhìn Chương Hiểu Quần vội vàng rót nước cho mình, vội

cản lại: “Dì, dì đừng vội, cháu không khát.”

Chương Hiểu Quần cũng không biết tiếp đãi thế nào, nghĩ ngợi vẫn đưa nước cho anh, nhìn

thấy anh nhận lấy. Thật ra trong lòng bà ta cũng có chuyện muốn nói với

anh, nhưng đó giờ chanh chua khiến bà không biết nên cất lời thế nào.

Lời nói quấn vài vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng. May

mà lúc này có một y tá đến tìm bà ta, Chương Hiểu Quần nhìn Từ Nghi một

cái, bảo anh trông giúp Mạnh Phàm chốc lát rồi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn một người có ý thức là anh, Từ Nghi nhẹ nhõm đi phần nào. Cũng vào lúc này, Mạnh Phàm vẫn ngủ yên đột nhiên đá chăn. Từ Nghi

khựng lại, không dám có một cử động nhỏ nào, nhìn chăm chăm vào Mạnh

Phàm, chỉ thấy cô trở mình, đối mặt anh ngủ tiếp.

Đột ngột

mặt đối mặt khiến Từ Nghi thất thần trong chốc lát, anh bất giác nắm

chặt cốc nước. Kể từ lần trước sơ ý đụng phải cô trong bệnh viện, đã gần một năm anh chưa gặp lại cô. Hiện tại Mạnh Phàm chịu đủ ốm đau hành hạ, gầy hơn lúc trước rất nhiều, cả khuôn mặt chỉ nhìn thấy đôi mắt to lồi

ra ngoài và xương gò má nhô cao, gần như chẳng ra dáng người nữa.

Từ Nghi liếc nhìn chỉ cảm thấy đáy lòng vừa đau vừa xót, giống như bỗng

nhiên sa sút. Như anh từng nghĩ hàng nghìn hàng vạn lần như trước đây,

hôm nay anh vẫn không thể nghĩ thông suốt, vì sao anh cả và cô ấy lại

gặp phải kiếp nạn này.

Hai người họ chẳng có gì hết, tất cả

những thứ trên cõi đời này khiến người ta hâm mộ họ đều không có, thậm

chí họ còn không thoải mái hẹn hò, chưa kip bàn cưới xin, chưa kịp hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc thuộc về hai người và được mọi người chúc phúc

thì đã bị buộc âm dương cách biệt. Thậm chí họ còn chưa nghe anh gọi cô

ấy một tiếng chị dâu, đây có lẽ mãi mãi là niềm tiếc nuối của anh cả.

Từ Nghi nghĩ, đáy mắt không khỏi ẩm ướt. Mà Mạnh Phàm vẫn ngủ say đến mức

vô tri vô giác, điều này khiến Từ Nghi cảm thấy may mắn, tối thiểu trong giấc mơ cô có thể thấy được an bình chốc lát. Hít sâu một hơi, anh bình ổn nỗi lòng, khom người lên trước kéo tấm chăn Mạnh Phàm đã đá ra sau,

đắp lên toàn thân cô ấy.

Làm xong tất cả, anh quay người rời

đi, lại không cẩn thận đá trúng thùng rác bên cạnh, vang lên tiếng không nhỏ. Tim Từ Nghi đập mãnh liệt, vội vàng cúi người nhặt lại. Chương

Hiểu Quần vẫn đứng suốt bên ngoài cũng nghe thấy, vội vã trở vào phòng,

phát hiện ra thì đã trễ. Mạnh Phàm đã từ từ tỉnh lại, nhìn chằm chằm Từ

Nghi ghé bên giường không chớp mắt.

Liên tưởng đến phản ứng

trước đây của con gái khi thấy Từ Nghi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Chương Hiểu Quần dấy lên, vội vàng cố gắng dời sự chú ý của con gái:

“Phàm Phàm à, tỉnh rồi hả?”

Không ngờ con gái không thèm nhìn đến bà ta mà đưa tay kéo áo Từ Nghi, muốn

anh quay lại để cô ấy nhìn mặt anh. Từ Nghi cũng ý thức được không đúng, tuy nhiên lúc này cũng khôn


Pair of Vintage Old School Fru