
ầu tiên đụng đến thẻ của mẹ các con, mà còn vừa dùng đã lấy số tiền lớn như vậy. Mẹ con nói với ba sợ rằng hai
con gặp phải việc khó khăn gì cần dùng tiền gấp, lại không dám nói với
ba mẹ sợ ba mẹ lo lắng.”
Chử Điềm mím chặt môi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc hiếm có. Từ Kiến Hằng thấy thế lập tức hỏi:
“Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Chử Điềm nhìn vào đôi mắt sắc bén của Từ Kiến Hằng, trong lòng biết không
thể gạt ông được. Cô nghĩ ngợi, rồi lấy can đảm nói hết chuyện bệnh tình Mạnh Phàm và chuyện cho Mạnh Ngọc Hòa vay tiền với ông.
Từ
Kiến Hằng nghe xong im lặng. Đương nhiên Chử Điềm biết gút mắc trong
lòng ông, thấy ông không nói lời nào, cô nghĩ ngợi bổ sung vài câu:
“Ba, thật ra chuyện này là do con đề xuất. Có điều tiền hai chúng con cộng
lại không được nhiều như vậy nên mới đụng vào tiền trong thẻ.”
Từ Kiến Hằng hồi phục lại tinh thần, thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của cô, ông không khỏi cười cười rồi “Ồ” một tiếng:
“Ba biết rồi.”
Biết, biết gì chứ? Chử Điềm ngơ ngác.
Tuy nhiên Từ Kiến Hằng không nói thêm nữa, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ
tính tiền liền rời khỏi nhà hàng về nhà. Trước khi chuẩn bị đi ngủ cũng
không có nói với cô lấy một câu nào nữa.
Nhưng Chử Điềm hoàn
toàn không ngủ được, cô nằm trên giường ôm bụng cũng không thể trằn trọc trở mình, thật sự không trút được nỗi lòng liền gửi tin nhắn Weixin cho Từ Nghi.
Tiểu Điềm Điềm: Ông xã ơi, tiêu rồi, không chịu được áp lực của ba, em đã nói hết vụ kia cho ba biết rồi…
Buổi sáng hôm sau gửi Weixin, Chử Điềm vừa thức dậy đã nghe thấy tin ba
chồng đi ra ngoài, lúc đó liền cuống cuồng. Không dám biểu hiện gì ở
trước mặt mẹ chồng Tống Khả Như, trở về phòng gọi điện thoại cho Từ Nghi nhưng không ai nghe máy. Quả thật lòng Chử Điềm như lửa đốt, đành phải
hi vọng ông đi ra ngoài là vì chuyện khác.
Tuy nhiên như Chử
Điềm suy đoán. Từ Kiến Hằng đi ra ngoài đúng là đến bệnh viện đa khoa
Quân khu. Ông bảo tài xế lái chậm, thong thả đi về phía bệnh viện. Khi
đến nơi, Chương Hiểu Quần và Mạnh Ngọc Hòa đều ở đó. Hai vợ chồng đi
theo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ba người đối mặt với nhau như vậy, có lẽ lúc trước sau khi gặp Từ Nghi đã có
chuẩn bị tâm trạng, lần này Mạnh Ngọc Hòa không có vẻ ngạc nhiên quá
mức. Trái lại Chương Hiểu Quần nhìn thấy Từ Kiến Hằng thì liền có vẻ mặt phòng bị.
“Ông đến đây làm gì?”
“Nghe nói Mạnh Phàm bị bệnh, tôi đến thăm.”
Từ Kiến Hằng nói, lễ nghĩa chu đáo đưa đến giỏ trái cây. Chương Hiểu Quần không nhận:
“Lạ quá vậy. Phàm Phàm bị bệnh đã hai ba năm, lúc này ông mới muốn đến thăm à?” - bà liếc nhìn giỏ trái cây - “Không cần lòng tốt giả tạo của ông,
mang vật này về đi, chúng tôi không cần.”
Đối mặt với sự
chanh chua của Chương Hiểu Quần, Từ Kiến Hằng không hề lên tiếng. Ngược
lại Mạnh Ngọc Hòa nghe không được, nhỏ giọng cản vợ lại, rồi nói với
ông:
“Cám ơn anh đến đây một chuyến, có điều là Phàm Phàm ngủ rồi, không tiện cho anh vào thăm.”
“Cũng không nhất định phải vào.” - Từ Kiến Hằng trầm ngâm chốc lát nói - “Lần này tôi đến thật ra còn có chuyện khác. Lão Mạnh, có tiện tìm một nơi
không, tôi có chuyện nói với anh.”
Thật ra thì Mạnh Ngọc Hòa
đã sớm đoán được mục đích đến của Từ Kiến Hằng, im lặng một lát, ông gật đầu. Xem ra Chương Hiểu Quần không biết rõ chuyện lúc trước lắm, cản
ông lại không cho ông đi. Mạnh Ngọc Hòa làm như không nghe thấy, dặn dò
bà chăm sóc con gái cho tốt liền quay người đi theo.
Hai
người không đi quá xa, đến cái đình nhỏ ở vườn hoa phía sau Bệnh viên đa khoa Quân khu. Còn là Từ Kiến Hằng đề nghị, lần đó ông nằm viện, lúc
phiền muộn thích bảo Chử Điềm đẩy ông đến đây yên tĩnh ngồi trong chốc
lát.
Nghe Từ Kiến Hằng nói như vậy, trong lòng Mạnh Ngọc Hòa
lại nghĩ đến một cảnh tượng khác. Lúc trước Mạnh Phàm nằm viện, khi rảnh rỗi thường thích ngồi ở đây, vừa ngồi đã hơn nửa ngày, ngước cổ nhìn
trời, đợi máy bay bay qua. Giây phút nhìn thấy máy bay cô vui mừng hệt
trẻ thơ. Tuy nhiên khi máy bay bay đi, cô lại im lặng. Từ khi đó ông
cũng biết, tâm hồn của con gái ông rời đi cùng khoảnh khắc Từ Hoàn qua
đời rồi.
Hai người ngồi trong đình, nhìn bầu trời, Mạnh Ngọc Hòa khẽ nói:
“Tôi có thể đoán được lần này sao anh lại đến, thật ra lần trước sau khi Từ
Nghi đến đây, tôi đã định điện thoại cho anh nói chuyện này. Từ Nghi là
một đứa bé ngoan, chúng tôi sẽ không liên lụy nó.”
Từ Kiến Hằng châm thuốc, nheo mắt hút hết cả một điếu mới cất giọng đã khàn vì khói:
“Lần này tôi đến không phải vì nói chuyện này với anh.” - vứt đầu lọc thuốc
lá qua một bên, ông nghiêng đầu hỏi - “Tiền thuốc men của Phàm Phàm còn
thiếu bao nhiêu?”
Mạnh Ngọc Hòa hơi giật mình:
“Anh Từ…”
Từ Kiến Hằng ngắt lời ông:
“Anh thành thật nói con số với tôi.”
Mạnh Ngọc Hòa im lặng hồi lâu:
“Nếu làm phẫu thuật, có lẽ còn thiếu một trăm nghìn.”
“Làm phẫu thuật? Tìm được nguồn thận rồi à?”
Mạnh Ngọc Hòa cười khổ:
“Người khác thì không có, chẳng qua ông trời phù hộ, thận của tôi xem như có thể dùng được.”
Từ Kiến Hằng cau mày:
“Của anh? Không có cái khác thíc