
mệt mỏi, đứa bé trong bụng càng lúc càng
lớn, dần dần cô cũng cảm thấy bất tiện và vất vả. Lúc làm việc cũng
không nhịn được ngủ lơ mơ. Phùng Kiêu Kiêu đã sớm kêu cô về nhà nghỉ
ngơi, Tống Khả Như cũng không hy vọng cô qua lại mệt nhọc như vậy. Lúc
đó cô còn cảm thấy họ đều quá khẩn trương, bây giờ cũng không khỏi nhá
nhem ý thoái lui.
Gần đến cuối năm, nhân sự công ty Tây Đinh
xảy ra thay đổi nho nhỏ. Chử Điềm vẫn không chú ý lắm, nhưng bên cạnh có Phùng Kiêu Kiêu biết hết chuyện bà tám, sáng sớm đã loan tin Triệu Hiểu Khải xin nghỉ cho cô biết. Đã lâu không có nghe ai nhắc đến một cái tên Triệu Hiểu Khải này nữa, Chử Điềm suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta
trông như thế nào.
“Anh ta xin nghỉ rồi hả?”
“Đúng vậy đấy.” - vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu tràn ngập nỗi kích động nhiều chuyện -
“Cậu biết tại sao xin nghỉ không? Nghe nói là dan díu với một nữ đồng
nghiệp cùng bộ phận, kết quả bị chồng của nữ đồng nghiệp kia bắt gian
tại giường, chặn anh ta lại đánh một trận, còn tố cáo đến công ty chúng
ta. Có nhân viên như vậy ông tổng chúng ta cũng mất hết mặt mũi, sớm bảo anh ta cút đi, thưởng cuối năm cũng không có phần anh ta mà.”
Chử Điềm hơi có chút á khẩu, không ngờ cuối cùng Triệu Hiểu Khải vẫn dính
líu đến phụ nữ có chồng, đây rốt cuộc là sở thích gì đây. Hơi cảm khái
một chút, Chử Điềm chẳng để người này trong lòng, trái lại thông qua cái tên này, khiến cô nhớ đến một người khác - Triệu Tiểu Tinh.
Kể từ buổi chiều ở khu gia thuộc, cô chưa từng gặp lại Chử Ngật Sơn và
Triệu Tiểu Tinh nữa. Nhưng không phải là chẳng hề có lấy một tin tức,
thỉnh thoảng lúc liên lạc với cô út Chử Đông Mai cũng có thể nghe được
một chút, nhất là con trai của hai người họ. Nghe nói đã làm phẫu thuật
rồi, tình trạng đã khá hơn một chút.
Chử Đông Mai cảm khái nói trong điện thoại thế này:
“Triệu Tiểu Tinh vì con trai cũng lo lắng không ít, tiều tụy chẳng ra người ngợm gì nữa, con gặp đảm bảo không nhận ra.”
Không phải Chử Điềm nghe không hiểu, cô út nói gần nói xa là đã không còn
phản cảm với Triệu Tiểu Tinh như lúc ban đầu nữa. Trong khoảng thời gian này vì đứa bé nên cũng gọi điện thoại cho cô ta không ít. Tuy nhiên Chử Điềm không hề trách bà, dù sao Triệu Tiểu Tinh cũng sinh cho nhà họ Chử một đứa con trai, dù là có chút khiếm khuyết, nhưng cũng có người thắp
nhang lên mộ Chử Ngật Sơn sau lúc ông trăm tuổi. Cô út từng bất bình vì
cô là điều không giả, hôm nay quan tâm đứa cháu nhỏ cũng là thật lòng.
Ngay cả bản thân cô khi nghe về tình trạng con trai họ có chuyển biến
tốt đẹp, đáy lòng cũng hơi nhẹ nhõm đi một chút.
Chử Đông Mai còn nói với cô trong điện thoại:
“Biết con mang thai, ba con rất vui mừng, còn muốn đến thăm con đấy.”
Chử Điềm biết cô út đang thăm dò thái độ giúp Chử Ngật Sơn, thoáng im lặng, cô nói:
“Cô bảo ông ta trông nom con trai cho tốt, ít phân tán tư tưởng thôi. Bên
chỗ cháu rất tốt, không phải người đàn ông nào cũng đều không đáng tin
như ông ta.”
Chử Đông Mai bật cười:
“Con bé này…” - nhưng lại không nói thêm gì nữa.
“Cô út, cô cứ chuyển nguyên lời cho ông ta, ông ta nghe thấy đương nhiên sẽ hiểu ý con.”
Nói xong Chử Điềm liền cúp điện thoại. Chử Điềm biết tật mềm lòng của mình
không thay đổi được, nên nói lời này chỉ là vì để cho Chử Ngật Sơn đừng
lo lắng cho cô và Từ Nghi. Về những thứ khác, trong lòng cô cũng biết
rõ, đời này cô không thể nào tha thứ cho ông được.
Hôm đó
trước khi tan sở, Chử Điềm đột nhiên nhận được điện thoại của ba chồng.
Trước đây ông rất ít gọi điện thoại cho cô, nên cô vội vàng nghe máy.
May mà không có chuyện gì, ông gọi đến chỉ hỏi cô buổi tối có rảnh
không, bà chồng con dâu cùng nhau ăn bữa cơm. Tuy không biết đã xảy ra
chuyện gì, nhưng Chử Điềm vẫn nhận lời. Ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn
thấy xe ba chồng cô cử đến đón.
Bữa cơm này ăn ở nhà hàng tư
nhân, chay mặn phối hợp, thanh đạm vừa phải, rất thích hợp khẩu vị hiện
nay của Chử Điềm. Cô mang thai đến giai đoạn này chính là lúc ăn nhiều.
Hơn phân nửa món được gọi đã vào bụng cô, ăn đến cuối có chút ngượng
ngùng.
Từ Kiến Hằng không ăn nhiều, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy gương mặt ông hiện lên ý cười hiền hòa:
“Thời gian trước thấy con ăn gì đều nôn ra hết, bây giờ thấy con có thể ăn uống, ba cũng an tâm.”
“Còn phải cảm ơn ba đã đưa con đến đây ăn ngon như vậy.”
Từ Kiến Hằng thưởng trà, nhìn cô ăn xong mới thong thả cất lời:
“Thật ra hôm nay đưa con ra ngoài cũng có việc muốn hỏi con.”
Chử Điềm đang chờ đợi việc này, lập tức lau sạch miệng, ngồi đoan chính:
“Ba nói đi ạ.”
Từ Kiến Hằng bị cô làm cho buồn cười:
“Cũng không phải chuyện lớn gì, là hôm trước mẹ con nói với ba, bà nói mấy
hôm trước bà nhận được tin nhắn trên điện thoại, thông báo với bà một
trăm nghìn trong thẻ của bà đã chuyển đi. Tấm thẻ này chính là tấm lúc
trước cho bọn con.” - ông nhìn vẻ mặt căng thẳng của Chử Điềm, giọng nói lập tức hòa dịu - “Đừng khẩn trương, tiền này cho các con thì các con
cứ dùng. Có điều con cũng biết Từ Nghi rồi đây, lúc trước vẫn không chịu lấy tiền trong nhà, đây là lần đ